Phó Lập Dương không ở nhà, tôi nhờ bảo vệ gọi điện thoại cho anh, tầm nửa tiếng sau thì anh về.
Tôi lên lầu với anh, nhưng anh còn phải lái xe nên anh đưa chìa khóa cho tôi rồi đi luôn.
Tôi không biết quan hệ giữa tôi với Thạch Vô Mẫn nên đi đến đâu. Tôi muốn cậu ấy bình tĩnh lại. Mỗi lần tôi phiền lòng, tôi muốn hút thuốc. Trong phòng khách, trên bàn có một hộp đựng tiền tiết kiệm. Tôi rút 8 tệ rồi xuống lầu mua một hộp thuốc lá.
Tối đến, lúc Phó Lập Dương về nhà, tôi đã hút gần hết hộp ấy. Tôi không mở cửa sổ, nên lúc anh mở cửa, cả phòng nồng khói, ngửi ngang ngỡ cháy nhà.
- Trung Nặc Thần, khụ khụ... em hút nhiêu điếu vậy? – Hỏi thế thôi, chứ Phó Lập Dương mở cửa sổ – Còn không sợ sặc chết người à em.
- Quên mất, đang ở nhà anh. Xíu em dọn cho.
- Ý anh không phải vậy. Ý anh là, em vừa gặp chuyện đã hút thuốc, chuyện có giải quyết được đâu. Chắc em chưa ăn tối nhỉ? Đi thôi, ăn tối nào.
Cái nết ăn uống mấy năm nay của tôi không lành mạnh lắm. Đằng nào cũng phải lái xe, nên có bữa tôi ăn có bữa bỏ.
Tôi theo Phó Lập Dương đến quán. Anh mời tôi ly rượu, tôi nhận, uống cạn trong một hơi. Anh là người bạn đầu tiên của tôi kể từ khi tôi tới Vân Thành, hiện tại cũng là người bạn duy nhất trong vòng xã giao của tôi, tôi quý anh hơn bao anh em tài xế khác nhiều.
Lúc tôi đi kiếm thêm cơm thì tình cờ quen biết anh. Lúc đó tôi không có đủ tiền thế chấp thuê xe, chủ nhà lại giục tôi đóng tiền trọ. Anh thường hỗ trợ tôi, hiện tại cũng vậy, nếu có việc kiếm cơm thêm, anh sẽ kéo tôi đi kiếm cùng.
Anh trượng nghĩa, hỗ trợ tôi.
Lúc ăn cơm, anh cũng không hỏi tôi sao không về nhà, cũng không hỏi tôi về chuyện Ân Thượng. Anh cũng không ép buộc tôi, bắt tôi trả lời những vấn đề tôi không muốn đáp.
Sau khi ăn tối, tôi đi đến chỗ lái xe của bác Ngô, nhưng vẫn sợ Thạch Vô Mẫn vẫn còn ở trong nhà tôi. Tôi muốn cậu ấy bình tĩnh lại. Cậu bình tĩnh rồi thì mới trò chuyện được.
Đêm nay tôi nằm trong phòng dành cho khách của nhà Phó Lập Dương, trằn trọc mất ngủ đến hừng đông.
Hơn bảy giờ sáng, tôi vẫn nằm trên giường. Tôi nghe tiếng bước chân đi qua đi lại, rồi tiếng cửa đóng.
Tôi trốn trong nhà Phó Lập Dương suốt ba ngày. Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề. Với lại tôi không định trốn tránh, tôi muốn giải quyết vài việc.
Trước khi ngủ, tôi dặn Phó Lập Dương:
- Mai phiền anh đưa em đi gặp một người bạn, được không? Em muốn giải quyết ít việc, anh đứng ngoài chờ em là được.
Đến ngày thứ tư ở đậu nhà Phó Lập Dương, tôi dậy sớm, chuẩn bị xong xuôi rồi ngồi yên trong phòng khách đợi anh.
Lúc anh ra khỏi cửa phòng ngủ, vẫn còn ngáp:
- Sớm vậy trời. – Vừa nói, vừa làm vệ sinh cá nhân.
Mười phút sau, chúng tôi cùng nhau ra khỏi cửa. Nơi đây là một khu chung cư cũ, căn của Phó Lập Dương ở lầu bảy. Chúng tôi đi thang máy xuống. Anh đứng trước, hỏi tôi:
- Em ăn bánh bao xá xíu không? Trước chung cư có một nhà bán bánh bao xá xíu ngon vô cùng.
- Thật hả? Ngon lắm à?
- Thật đó! Để anh dẫn em đi. Chỗ đó không chỉ có bánh bao xa xíu, mà bánh bao thịt cũng...
- A... – Bỗng Thạch Vô Mẫn xuất hiện, tay cậu cầm một con dao bổ dưa, cậu lao về phía Phó Lập Dương.
Dao đâm vào.
Máu.
Toàn là máu.
Tôi thấy Thạch Vô Mẫn định đâm thêm nhát nữa, gắng sức đẩy cậu ấy ra, lảo đảo chạy đến chỗ Phó Lập Dương.
Máu, nhiều máu quá.
Tôi không cầm máu cho anh được, máu rỉ qua kẽ hở giữa ngón tay tôi. Tôi cố che, lúc ấy, trước mắt tôi đâu đâu cũng là máu. Đỏ tươi, nóng bỏng, nhơ nhớp.
Máu chảy như muốn tước đi sinh mạng này vậy. Tôi hoảng hốt, ôm Phó Lập Dương. Anh vẫn chảy máu, nhìn tôi, chẳng nói gì.
Tôi khóc nấc lên, không nghe được tiếng người ồn ào xung quanh, tôi run rẩy gọi:
- Phó Lập Dương, Phó Lập Dương...
Có người báo cảnh sát, có người gọi cứu thương.
Thạch Vô Mẫn bị bốn người qua đường khống chế, đè trên mặt đất.
- Anh không được từ chối em, cũng không được ở bên người khác. – Hai mắt cậu đỏ ngầu.
Rồi tôi lại gặp Ân Thượng. Lúc đó người tôi đầy máu, đứng đợi trước cửa phòng cấp cứu.
Phó Lập Dương là người bạn duy nhất tôi quen mấy năm nay. Giờ người bạn này đang nằm trong đó, mà tất cả là tại tôi.
Nếu anh ấy không biết tôi, nếu tôi không ở ké nhà anh ấy, nếu... Nhưng mà không có nếu...
Ân Thượng lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi. Còn máu trên tay tôi lau không sạch, gã đề nghị:
- Em đi thay đồ nhé. Tắm rửa sạch sẽ rồi đợi tiếp.
Tôi không cử động được, chỉ biết nhìn gã, giọng tôi run rẩy:
- Liệu Phó Lập Dương có chết không?
- Không đâu. Anh ấy sẽ không sao đâu. – Gã trấn an tôi.
Tôi theo Ân Thượng đến nhà vệ sinh rửa sạch vết máu trên tay. Gã muốn kéo tôi đi mua đồ mới nhưng tôi từ chối. Phó Lập Dương còn đang cấp cứu, tôi không thể đi được.
Hai tiếng sau, Phó Lập Dương được đẩy ra. Bác sĩ nói, tính mạng anh đã không còn gì nguy hiểm, giờ anh chỉ hôn mê thôi.
Tôi canh anh một ngày một đêm. Lúc anh vừa tỉnh, tôi vội xin lỗi anh.
Anh nói, rằng đây chẳng phải lỗi của tôi.
Chẳng phải lỗi của tôi ư? Chẳng phải vì tôi mà giờ anh phải nằm viện ư?
Phó Lập Dương không phải người Vân Thành, cha mẹ anh vẫn đang ở quê. Anh cũng không muốn làm người nhà lo lắng, nên không nói chuyện này với họ. Một tháng này tôi chăm sóc anh.
Tôi hầm canh xương cho anh, còn Ân Thượng lẽo đẽo theo tôi lên phương tiện giao thông công cộng để đi thăm bệnh. Lúc đầu gã muốn tôi đi phương tiện giao thông cá nhân riêng với gã, nhưng tôi từ chối.
Có điều, tôi không thể ngăn gã đi phương tiện giao thông công cộng được.
Phó Lập Dương nói canh xương của tôi đúng là canh xương, nhạt nhẽo vô vị, chỉ có rong biển và xương sườn.
Sau khi Phó Lập Dương nằm viện, tôi thử bắt đầu vào bếp lần nữa, canh xương tôi hầm là học theo trên mạng đó. Xương hầm trong nước, thả ít rong biển, để lửa liu riu. Lúc tắt bếp cũng không dám nêm quá nhiều muối, canh nhạt là đúng rồi.
Anh ấy luôn nể tình tôi, uống hết canh. Lần nào cầm hộp giữ ấm trống rỗng về nhà, lòng tôi vui lắm.
Nay về đến chung cư, lúc chuẩn bị lên lầu thì tôi nói với Ân Thượng:
- Chuyện anh làm, vô nghĩa.
Ân Thượng muốn tôi cho gã một cơ hội, tôi không hiểu "cơ hội" theo lời gã là gì. Yêu lại gã ư? Tôi không muốn.
Có những việc, chẳng bao giờ bù được.
Ân Thượng chân thành, nói vội vàng:
- Trung Nặc Thần, có thể... có thể bù được...
- Ân Thượng, thời gian có thể bù mọi thứ, chứ không phải anh. Tôi chẳng cần ai chăm sóc nữa, tôi sống một mình rất ổn. Anh định chăm sóc tôi như nào? Tiền sinh hoạt phát mỗi ngày hay làm bạn trai tôi?
Nhất thời Ân Thượng không nói gì.
Tôi lên lầu trước. Ân Thượng nhỏ giọng nói một câu, bỗng một cơn gió truyền lại vào tai tôi: "Trung Nặc Thần, thời gian sẽ chứng minh mọi thứ."
Chứng minh gì? Không phải tôi không muốn biết, mà tôi thấy tôi không cần biết. Tôi không cần gã chứng minh bất cứ điều gì với tôi hết.
Sau khi Phó Lập Dương xuất viện, anh mời tôi tới nhà anh làm khách. Tôi trả ba vạn tệ cho anh, nói:
- Anh Phó, em cảm ơn anh đã chăm sóc em mấy năm nay. Em đi đây. Tiền này anh cứ nhận, không nhiều lắm, coi như em nhận lỗi với anh.
Phó Lập Dương nói anh không nhận đâu. Tôi tranh thủ lúc anh làm bếp thì nhét dưới gối anh nằm.
Trưa hôm ấy tôi về nhà, vội dọn dẹp hành lý. Tôi ở đây hai năm, mà vẫn chẳng có nhiêu đồ. Tôi xách hành lý xuống lầu, thấy Ân Thượng đang ở đó. Tôi chả buồn nhìn gã, tôi lướt qua gã. Gã lẽo đẽo đi theo tôi.
Chợt điện thoại tôi đổ chuông. Tôi dừng chân, lấy điện thoại ra xem, thấy số lạ gọi đến.
- Alo?
- Chào anh, anh Trung.
- Anh là?
- Tôi là luật sư của Thạch Vô Mẫn. Thân chủ của tôi có đôi lời muốn nói.
Mấy hôm trước, Thạch Vô Mẫn bị phán bốn năm tù, tội cố ý gây thương tích.
Đối phương nhấn mở bút ghi âm, giọng Thạch Vô Mẫn truyền tới tai tôi bên tai: "Trung Nặc Thần, anh không chạy thoát được đâu."