Hai tay Chu Tử Hạ đặt ở trước ngực người đàn ông, ra sức đẩy anh ra xa nhưng không tài nào đẩy được. Hàn Cao Lãng nhẹ nhàng nở một nụ cười nhếch mép, sau đó tiến sát vào khuôn mặt đỏ au của cô gái.
“Anh… anh đừng có mà làm càn.”
Vừa nói Chu Tử Hạ vừa liếc mắt nhìn về phía cánh cửa, sợ rằng mẹ cô sẽ bước vào đây bất cứ lúc nào.
Hàn Cao Lãng để lộ ra vẻ mặt đen tối, ghé sát lại gần tai cô, mở miệng mà cắn yêu lấy vành tai nhạy cảm ấy.
“Có phải tôi trông già hơn em rất nhiều không?”
Một tay anh giữ bên eo cô, tay còn lại luồng xuống phía dưới chân váy, vuốt ve bụng chân non mềm của Chu Tử Hạ.
“Không, không có.”
Trong lòng Chu Tử Hạ chửi thầm thằng em mấy dạy một ngàn lần. Đúng là mẹ mình để cho thằng em mát lòng mát dạ, hễ cứ mở miệng ra câu nào là y như rằng cuộc đời cô gặp toàn cảnh éo le, ngập chìm trong bóng tối.
“Có đáng tuổi chị em không?”
Bàn tay của anh dần dần tịnh tiến vào sâu bên trong, ngón tay chạm vào một phần nào đó của đoá hoa nhạy cảm.
“Ưm… không có..”
Nơi mẫn cảm bỗng nhiên bị đυ.ng chạm, Chu Tử Hạ theo phản xạ mà khép chặt đôi chân thon ngọc của mình lại, nhưng không thể nào thoát khỏi ngón tay linh hoạt đang vuốt ve cánh hoa cách một lớp vải.
“Vậy, người đàn ông tên Tần Miên đó có tối bằng tôi không?”
Chu Tử Hạ sợ hãi mà lắc đầu, nơi đó của cô quá nhạy cảm, người đàn ông chỉ mới vui ve nâng niu vào đường mà đoá hoa đã rỉ mật ngọt, thẫm đẫm một vùng chiếc qυầи иᏂỏ.
“Em… không có… ưm…”
Cô ngẩng mặt lên định trả lời anh, nhưng lời nói chưa thoát ra đã bị anh chặn môi lại. Bao lời nói thanh minh đều bị Hàn Cao Lãng nuốt thẳng xuống bụng, mạnh bạo mà cưỡng hôn cô.
Bao nhiêu bất mãn Chu Tử Hạ muốn nói ra nhưng đều bị người đàn ông vây hãm không cho cơ hội để đàm phán, anh mυ'ŧ chặt lấy môi dưới của cô, rồi luồn đầu lưỡi vào bên trong cái miệng nhỏ ướŧ áŧ, cuốn lấy đầu lưỡi định hương của cô nàng.
Bàn tay thô bạo đang đặt bên eo cũng không chịu đứng yên, lập tức di động khỏi vị trí, vuốt ve qua bờ mông đẫy đà của cô. Hàn Cao Lãng dùng tay bàn tay đó nâng lên và đặt cô ngồi xuống mặt bàn mát lạnh, anh đồng thời để hai hai chân cô quắp ngang thắt lưng của mình.
“Um… a…”
Tần suất khuấy đảo trong khoang miệng quá mạnh mẽ, đầu lưỡi của người đàn ông vặn hết công suất dò la mọi ngóc ngách trong miệng nhỏ. Khi nâng niu chiều chuộng đầu lưỡi nhỏ, khi thì cắи ʍút̼ không thương tâm.
Chu Tử Hạ biết anh đang rất phẫn nộ. Có người đàn ông nào không phát hỏa khi nghe người khác nói mình già đâu chứ, đã thế lại còn phán đoán sai tuổi tác của mình. Hàn Cao Lãng chỉ biết trút cơn thịnh nộ này lên đôi môi nhỏ bé, tay trái vẫn tập trung cao độ trêu đùa khu vườn bí hiểm.
Nhưng Hàn Cao Lãng không dám vuốt ve mạnh đoá hoa xinh đẹp mê lòng người ấy, bởi vì nơi đó đã bị anh xỏ xuyên hung hãm đến nỗi phải phẫu thuật khâu vài mũi. Cho nên là du͙© vọиɠ nguyên thuỷ tuy đã bùng cháy nhưng ý chí. kiên cường nhẫn nhịn chịu hạn đã lấn át đi nỗi hưng phấn, bản chất duy trì nòi giống của người đàn ông.
Chu Tử Hạ bị người đần ông hôn không còn đường thoái lui, kỹ thuật hôn của anh thật tinh xào, kèm theo động tác yêu chiều vuốt ve nơi tư mật ấy.
Hai mắt cô nhắm nghiên lại không dám mở ra, đầu óc mụ mị mông lung không điều khiển được cảm xúc dâng trào của mình.
Tay của Chu Từ Hạ run rầy đây anh ra, đôi môi bị chiếm đoạt ra siức mím chặt lại, né tránh đi những trận cuống phong bão táp ướŧ áŧ ấy.
“Anh đừng làm bậy, có mẹ em ở đây đó, còn có cả Tiểu Phong nữa.”
Sau thoát khỏi nụ hôn cuồng nhiệt ấy, Chu Tử Hạ có điều chỉnh lại hô hấp của mình, ánh mắt cầu xin sự dụng tha nhìn chằm chằm vào đôi mắt thèm khát của loài dã thú trước mặt.
2
Đáp lại lời van xin ấy là một nụ cười gian tà, Hàn Cao Lãng liếʍ bờ môi đầy cám dỗ, gục khuôn mặt tuấn lãng của mình xuống hõm vai cô.
“Ý của em là tìm nơi kín đáo để trả bài?”
Vừa nói Hàn Cao Lãng di chuyển đổi môi nóng bỏng của mình lên cần cổ trắng ngần của cô nàng, hé mở miệng ra mà tạo ra những vết ấn ký đặc trưng trên làn da trắng mịn như tuyết đầu mùa ấy.
Chu Tử Hạ hai tay bấu chặt lấy bả vai rộng của người đàn ông, dùng hết sức lực có trong người mà đẩy anh ra nhưng không tài nào đẩy nổi. Cả cơ ngực tráng kiện của người đàn ông như đang dính chặt lấy thân trên của cô, phía dưới không ngừng trêu đùa đoá hoa tinh khôi, khiến cho một phần nào đó của chiếc qυầи иᏂỏ trở nên ướŧ áŧ dị thường.
“Anh không thể trong sáng hơn được sao?”
Chu Tử Hạ cắn chặt lấy môi dưới để kiềm chế đi những tiếng rên yêu kiều thoát ra từ trong cuống họng, đôi chân thon thả mất kiểm soát mà run lên từng đợt, quặp chặt lấy thắt lưng của người đàn ông.
“Em hấp dẫn như vậy thử hỏi tại sao tôi không thể đen tối hơn được?”
Anh hỏi ngược lại cô, đồng thời hai tay anh ôm chặt lấy vòng ba đẫy đà của cô nàng đẩy sát về phía mình, khiến cho nơi tư mật của cô ma sát mờ ám với con mãnh thú đang ẩn mình dưới lớp vải dày.
“Hạ Hạ nhà ta đã thành niên rồi, chỗ nào chỗ đó cũng đầy đặn, vừa căng tròn vừa mềm mại, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào kiều suyễn hơn trước. Thử hỏi xem đàn ông cấm dục bao năm qua như tôi sao có thể kiềm chế lại sự hấp dẫn gọi mời từ phía con mồi này chứ?”
Chu Tử Hạ lắc đầu lia lịa, cô không muốn những câu nói chất chứa đầy dụng vọng, đầy mật đường ấy lọt vào tai mình.