Trên sợi dây chuyền bạc gắn một viên đá quý một màu, hình dáng độc đáo hấp dẫn ánh nhìn. Hạ Khả Doanh cầm sợi dây chuyền lên. Ha, không ngờ anh trai lại cất giấu một thứ đồ quý như vậy!
Cô ấy đeo dây chuyền lên cổ, tìm một chiếc gương soi. Đúng là không tồi, thật đẹp...
Cô ấy nhấc bàn tay nhỏ nhắn lên, đang định tháo dây chuyền ra.
“Cô Khả Doanh, cô ở đây sao, tôi đã tìm cô một lúc rồi.” Một cô người làm đi vào phòng làm việc, cung kính nói với cô ấy.
Cô ấy thả bàn tay đang định tháo vòng cổ xuống: “Chuyện gì?”
“Ông chủ nói muốn đưa cô đi một nơi, mời cô đi theo tôi.”
“Được, đi thôi.” Cô ấy cũng không vội vàng tháo dây chuyền nữa mà đi theo người làm ra ngoài. Lúc xuống lầu nhìn thấy Cố Tích Niên đang ngồi ngây người trên sô pha, cô ấy lập tức đi qua: “Tích Niên, Tích Niên.”
Cô hồi phục tinh thần: “Cô tắm rửa xong rồi sao?”
“Đúng vậy. Chị đang làm gì đó? Xem ti vi mà lại đờ đẫn như thế.”
“Hồi nãy tôi vừa mới xem thời sự thấy cô chủ nhà họ Trương vì gia tộc phá sản nên đã tự sát. Hôm nay tin tức về nhà Trương thật nhiều.” Cô như suy tư nói, lập tức nhớ đến dáng vẻ đầy máu của Hạ Khả Doanh lúc sáng: “Trương Manh tự sát thật sao?”
Cô ấy không thèm để ý nói: “Sống chết do mệnh, phú quý do trời. Cho dù Trương Manh là tự sát hay bị gϊếŧ chết cũng không liên quan đến một ai.”
Cô không nói gì nữa, nhưng trong lòng dường như đã khẳng định thêm vài phần.
“Chị dâu Tích Niên, chị không cần phải nghĩ đến chuyện của Trương Manh.” Cô ấy nói.
“Ừ. Tôi cũng không có gì tốt để nghĩ đến cô ta, dù sao cũng đã là một người chết rồi.” Cô cất giọng nhàn nhạt, nhìn lên thì bất chợt nhìn thấy sợi dây chuyền Hạ Khả Doanh đeo trên cổ. Dây màu bạc, đá quý một màu trắng, lại còn có hình dạng đặc biệt khiến cô thấy rất quen!
Cô ấy chống nạnh, đứng thẳng lưng: “Ừm, vậy là tốt rồi. Ai da, không nói nữa, anh em còn gọi em có việc. Em phải ra ngoài đây.”
“Chờ đã...” Cô lập tức gọi cô ấy lại.
“Vâng?”
Cô dán mắt nhìn thật kỹ sợi dây chuyền trên cổ cô ấy. Đây chẳng phải là sợi dây chuyền cô đã ném đi đó sao? Sợi dây chuyền cô đeo từ nhỏ đến lớn rồi bị mất sau chuyện xảy ra trên du thuyền. Bây giờ sao lại nằm trên cổ Hạ Khả Doanh: “Cô... Dây chuyền trên cổ cô...”
Khả Doanh sờ lên dây chuyền: “Cái này à! Em...”
“Cô Khả Doanh, đã chuẩn bị xe xong. Cậu chủ đã dặn cô phải nhanh qua đó.” Cô người làm lại thúc giục.
Cô ấy bị cắt lời nên bực bội quơ tay: “Tôi biết rồi. Tích Niên, em về rồi nói với chị sau. Em phải đi đến chỗ anh em cái đã.”
Cô ấy nói vậy rồi quay đầu chạy ra bên ngoài.
“Khả Doanh, chờ đã...” Cố Tích Niên lập tức đuổi theo, ai ngờ cô ấy chạy còn nhanh hơn gió, nháy mắt đã lên xe rồi.
Nhìn thấy xe đã chạy, cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, sờ lên chiếc cổ trống không của mình... Thôi, cũng chỉ có thể chờ cô ấy về rồi hỏi.
“Ai da, không xong rồi! Tôi quên để hành lý của cô Khả Doanh lên xe rồi!” Lúc này, một cô người làm vội vã kéo va li chạy đến.
Cô nhíu mày: “Người đã đi xa rồi còn hành lý gì nữa? Sao cô ấy lại phải mang theo hành lý?”
“Hình như ông chủ muốn đưa cô Khả Doanh về nước Anh, dặn chúng tôi phải để hành lý lên xe trước. Kết quả là đồ của cô ấy quá nhiều nên để quên một cái!” Người làm sốt ruột nói.
“Cái gì? Hạ Ngôn muốn ép Hạ Khả Doanh về lại nước Anh sao?” Không xong rồi! Cô còn chưa hỏi xong chuyện sợi dây chuyền mà!
“Chuyện cụ thể tôi cũng không rõ lắm. Ai da, tôi phải nhanh đem thứ này đến cho cô Khả Doanh mới được!” Cô người làm kéo va li muốn đi.
“Từ từ! Chuyện này cứ giao cho tôi đi. Cô về đi, tôi sẽ đi đưa vali cho.” Cô kéo người làm lại, lấy va li từ tay cô ta. Cô cũng thuận đường đến hỏi chuyện sợi dây chuyền, cũng coi như là tiễn Hạ Khả Doanh.
Như trước đây đã nói, cô cũng không vì hiểu lầm hôm đó mà hận Khả Doanh. Cô có thể lấy lương tâm để nói em gái nhà họ Hạ có tình nghĩa hơn Hạ Ngôn nhiều!
Sân bay.
“Anh, anh bảo người đưa em đến sân bay làm gì thế?” Hạ Khả Doanh nhíu mày, trong lòng không khỏi nổi lên một tia nghi ngờ.
“Anh đã nói chuyện với trường học ở nước Anh rồi. Từ hôm nay trở đi huỷ bỏ thân phận du học sinh trao đổi của em! Em về nước Anh đi.” Anh ngồi trên ghế da trong phòng phòng dành cho VIP ở sân bay, nhìn em gái mình bình thản nói.
“Anh! Sao anh lại như thế? Em không cần về nước Anh, em phải ở lại nơi này!” Cô ấy dậm chân. Còn chưa được Cố Tích Niên tha thứ nữa mà, bây giờ mà cô ấy về thì chẳng phải quá đáng lắm sao?
“Không đến lượt em quyết định.”
“Không, em không về!” Cô ấy quay đầu bỏ chạy.
Nhưng lại bị mấy người mặc đồ đen chặn lối thoát, cô ấy tức hộc máu quay đầu lại: “Anh à... Anh đừng ép em phải ra tay! Em không muốn đánh người nhà đâu.”
“Anh cũng không muốn đánh em gái mình đâu.” Hạ Ngôn lãnh đạm nói, trong mắt loé lên một tia gian xảo.
Nghe thế, cô ấy không khỏi rùng mình. Hơn nữa, nhìn thấy ánh mắt của anh, cô ấy càng sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh. Nếu anh ra tay với cô ấy thì không bằng chết đi cho xong. Cô ấy vội nói: “Anh...”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Đôi mắt màu xanh dương nhìn thoáng qua em gái, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên sợi dây chuyền đá quý cô ấy đeo trên cổ. Anh bất chợt đứng dậy, sải bước đến trước mặt cô ấy.
Khí thế của anh làm cho Hạ Khả Doanh sợ đến mức rụt cổ lại, anh không muốn đánh cô ấy thật đó chứ? A, đáng sợ quá đi: “Được được được. Anh à, em nghe lời anh quay về, em sẽ quay về.”
“Dây chuyền trên cổ từ đâu ra!” Giọng anh chỉ nháy mắt đã lạnh như băng.
Cô ấy vội vàng sờ lên dây chuyền trên cổ: “A! Lấy trên bàn của anh.”
“Tháo ra mau!”
“Vâng...” Cô ấy nghe lời tháo dây chuyền xuống.
“Sau này nếu không có sự cho phép của anh thì không được đυ.ng vào nó.” Ánh mắt của anh nghiêm túc vô cùng. Phải biết rằng nếu hôm nay người đeo nó không phải là em gái anh mà là người phụ nữ khác, người đó tuyệt đối đã chết không toàn thây rồi!
Khả Doanh thông minh nên đã nhận ra anh mình có điểm không đúng, sao lại coi trọng một sợi dây chuyền đến thế? Anh tuy rất lạnh lùng nhưng thường ngày rất thương cô ấy, rất ít khi tỏ thái độ với cô ấy vì những thứ vật chất: “Anh, sao anh lại để tâm đến sợi dây chuyền này quá vậy? Là của ai thế? Chẳng lẽ muốn tặng cho chị dâu à?”
“Sao có thể chứ?” Anh thuận miệng trả lời. Đây là đồ của cô gái kia, sao lại có thể tặng cho Cố Tích Niên được?
“Không phải tặng chị dâu thì anh định tặng ai thế?”
“Không cần em xen vào! Đi thôi, anh đưa em lên máy bay.”
Hạ Khả Doanh cũng không hỏi nữa. Dưới sự cưỡng ép của anh trai đành phải khóc lóc đi lên máy bay: “Anh, anh thật đáng ghét! Em còn chưa nói lời từ biệt với chị dâu nữa. Anh, anh nhất định phải hoà hợp với chị dâu Tích Niên đó. Đừng vì hiểu lầm lúc trước mà cãi nhau nữa. Đến ngày nghỉ em nhất định sẽ về thăm hai người.”
Máy bay vọt lên không trung vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp. Tiễn em gái xong rồi, anh đi ra khỏi sân bay.
“Này, Hạ Ngôn!” Tích Niên vừa mới xuống xe thì lập tức nhìn thấy anh đi từ cửa sân bay ra. Cô kéo va li bước nhanh đến.