Hiệp Đồng Hôn Nhân Giúp Ta Thực Hiện Tài Vụ Tự Do

Chương 93

“Các cô gửi video qua cho tôi.”

“Tận mắt.” Nhà thiết kế lớn tiếng kháng nghị: “Tại sao lại có người phụ nữ không muốn đến tận mắt xem hội trường hôn lễ trong mơ của mình trông thế nào chứ?”

Chung Tử Yên nhìn năm nhà thiết kế, lại thêm Vệ Hàm Yên vây quanh mình, quyết định không cãi nhau với họ.

Một người làm sao có thể cãi nhau với sáu người được, dù sao cũng không thể đánh bọn họ.

Xe việt dã đi tới bên ngoài phòng nhỏ, nơi này đã được các mảnh vỏ sò xếp thành chữ “Giới tuyến”, viết “Khu vực chuẩn bị của cô dâu, người không phận sự miễn đi vào”, nhìn còn khá đáng yêu.

Chung Tử Yên bị mấy người này vây quanh, đưa vào phòng nhỏ, đem phòng của cô bố trí thành phòng trang điểm.

Chuyên viên trang điểm đưa mặt sát vào Chung Tử Yên mà đánh giá: “Hừm, trạng thái da rất tốt, hiệu quả trang điểm không cần lo lắng, gần đây cô mới dưỡng da đúng không?”

“Không có làm”

“Thím nhỏ của tôi là người không cần chống nắng, không có tôi kéo đi sẽ không bao giờ chịu đến spa đâu.” Vệ Hàm Yên cởϊ áσ khoác chống nắng, có phần ghen tỵ.

Nhà thiết kế váy cưới nhanh chóng khen ngợi tiếp lời: “Dáng người cô cũng rất khá, trước sau giống nhau như đúc, không cần phải sửa đổi kích cỡ váy cưới đâu.”

“Trước thử trang điểm xem, sau đó mặc váy cưới, xác nhận không có gì sai sót thì đến lễ đường diễn tập một lần.” Thợ trang điểm nhanh chóng nói: “Thời gian không còn nhiều nữa rồi các cô gái, chúng ta phải nhanh lên đi. Vệ tiểu thư, chú rể khi nào thì hết bận? Nếu anh ấy có thể tới tham gia diễn tập, vậy không thể nào tốt hơn rồi.”

Chung Tử Yên vừa định nói “Không cần”, Vệ Hàm Yên đã nói trước: “Chờ một chút, tôi gọi điện cho bà nội mang chú nhỏ đến.”

Chung Tử Yên đành phải bất đắc dĩ theo lời của chuyên viên trang điểm mà nhắm mắt lại.

Đối với người nhà của Vệ Hàn Vân, đây là một hôn lễ quan trọng, không biết chờ đến khi hợp đồng kết thúc, Vệ Hàn Vân sẽ giải thích với họ thế nào?!

Chuyên viên trang điểm nổi tiếng trong giới khó xử quan sát Chung Tử Yên, mười phút sau mới tìm được cảm hứng.

Sắc mặt của cô ta thay đổi, hưng phấn mở rương trang điểm to lớn của mình: “Giao cho tôi đi!!”

Ở bên kia, váy cưới của cô dâu sau khi hoàn thành tạo hình được nhân viên cẩn thận mang vào.

Chung Tử Yên tò mò đem tầm mắt của mình nhìn qua: “.....” Cô cảm thấy nhà thiết kế làm ra chiếc váy này đã có tính toán, cô dâu không thể nào tự mặc, phải tìm hai ba người giúp đỡ mới được.

“Đây tuyệt đối là váy cưới hoàn mỹ nhất trong bao nhiêu năm thiết kế của tôi.” Nhà thiết kế váy cưới tự hào nói: “Tôi thậm chí có thể bỏ đi hai chữ “tuyệt nhất”, đến đây Chung tiểu thư, cô thử một lần đi.”

Chung Tử Yên căng da đầu, cùng nữ trợ lý của nhà thiết kế đi vào gian thay quần áo.

Chiếc váy cưới thoạt nhìn hết sức xa hoa, nhưng ngoài dự đoán, kết cấu cũng không phức tạp, dưới sự trợ giúp và chỉ đạo của trợ lý, Chung Tử Yên thoải mái mặc vào chiếc váy cưới thiết kế dành riêng cho cô.

Váy cưới rất kín đáo, trên váy đính những hạt kim cương màu lam lục, thoạt nhìn giống như có ánh sáng lập lòe phát ra.

Trang phục có ren, làm thủ công từ cánh tay bao trùm đến vai, cũng không dày nặng, lộ ra màu da trắng nõn khỏe mạnh.

Phong cách tạo hình cổ áo vừa lúc để lộ ra xương quai xanh, kết hợp với vòng cổ mà trợ lý phải nhón chân mới đeo lên được, mặt trên vòng cổ được khảm ngọc thạch, cắt hình giọt nước cùng viên trân châu.

Trang sức là một bộ, Chung Tử Yên suy nghĩ một lát mới nhớ ra đây hẳn là thứ nhà thiết kế trang sức lúc trước nói dùng “Một khối đá nguyên chỉnh” chế thành.

Màu xanh lục kia tám phần là hai viên kim cương giá trị bằng một chiếc du thuyền.

Nghĩ đến đây Chung Tử Yên lại cảm thán: “....” Cô cúi đầu nhìn trên người mình, không chỉ có hai viên như vậy.

Trợ lý chăm chú đem bộ trang sức đeo lên trên người Chung Tử Yên, lại khom lưng giúp cô sửa lại đuôi váy, nhìn vào gương tán thưởng: “Ngài là cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp.”

Nếu bộ trang sức này được đeo lên người khác, sẽ không tránh được mà toát ra vẻ trần tục, nhưng Chung Tử Yên vẻ mặt đoan chính, đem hào quang của trang sức áp xuống, biến chúng thành hoa điểm xuyết trên gấm, kim cương trân châu đều thuần phục trước cô.

Chung Tử Yên nhìn chính mình trong gương, cô đang tự hỏi trên người mình có bao nhiêu tiền.

Lại còn dùng đúng trong một lần.

“Đúng rồi, còn có hai bước cuối cùng quan trọng không thể quên!” Trợ lý vui vẻ đem hoa cưới nhét vào trong tay Chung Tử Yên, lại đem vương miện và sa mạn kéo lên.

Vương miện Chung Tử Yên đã từng mang một lần ở tiệc tối của Vệ gia, giá trị không tưởng, nhà thiết kế suy xét đến yêu cầu của hôn lễ, lại thủ công đính thêm vào sa mạn.

Trợ lý cẩn thận điều chỉnh vị trí của vương miện và sa mạn, mới đi tránh ra hai bước, đè lại trái tim đang nhảy tung trong ngực mình, hít sâu một hơi rồi nhỏ giọng dò hỏi: “Ngài chuẩn bị xong rồi chứ?”

Chung Tử Yên cầm hoa cưới gật đầu: “Rất ổn, không có yêu cầu cải biến bất kỳ chỗ nào.”

Trợ lý chậm lại vài bước: “Vậy tôi mở cửa ra nhé?!”

Chung Tử Yên chậm rãi: “Ừ.”

Trợ lý hâm mộ: “Nhϊếp ảnh gia hẳn là đang đợi bên ngoài, chuẩn bị chụp cho ngài bộ ảnh váy cưới đầu tiên.”

Chung Tử Yên: “....Ừ?!?!”