Một thanh niên khác không phục: "Anh có biết tôi là ai không? Chính xác thì trên chiếc F40 đó là ai vậy? Anh có bản lĩnh thì lập tức nói ra tên của người đó đi!"
Ông chủ không chút khách khí, lấy đầu lọc thuốc lá ném lên người thanh niên không biết sống chết kia: "Họ Vệ, được chưa?"
"..." Người thanh niên thứ hai cũng từ từ rụt đầu vào trong cửa sổ.
Chung Tử Yên xông vào đường đua, đột ngột giảm tốc độ, đến một khúc cua gấp liền xoay hướng chuyển dọc theo đường đua, đuổi theo chiếc xe phía trước.
Chủ sở hữu vẫn đương nhiên không phục, nhưng với kỹ thuật nghiệp dư của anh ta, làm sao có thể theo nổi? Chung Tử Yên lắc đầu rồi phóng qua, trực tiếp đi thẳng về phía trước, tiếp cận một chiếc siêu xe vô tội khác.
Trong hai mươi phút, Chung Tử Yên đã vượt qua tất cả các chiếc xe trên đường, gặp chiếc Porsche ban đầu.
Đúng là trên cơ người khác!!!
Trong lòng cười hỉ hả rồi lại vượt lên lần nữa, Chung Tử Yên tưởng như mình còn cảm thấy tiếng kêu thảm thiết của chủ xe Porsche: "Cô không cần tới đây đâu…." như đang tan nát cõi lòng.
Vệ Hàn Vân ngồi ở ghế lái phụ, biểu tình vẫn rất bình tĩnh, đưa tay ấn lên bàn điều khiển ở ghế trước, kết nối Bluetooth với hệ thống phát nhạc trên xe.
Sau đó, anh mở một bản nhạc rock n roll mạnh mẽ.
Tay tài xế già Chung Tử Yên giật mình, cả hai tay đều run lên, nhìn Vệ Hàn Vân qua gương chiếu hậu.
"Tôi có rất nhiều điều chưa bao giờ trải nghiệm!" Vệ Hàn Vân nhận thấy ánh mắt của cô, giải thích: "Ví dụ, tôi không có bằng lái xe, vì việc tự lái xe rất "nguy hiểm"."
Chung Tử Yên: "... Vậy kiểu âm nhạc này là?"
"Tôi cảm thấy rất phù hợp với tình hình lúc này."
Chung Tử Yên: "..." Thật không nhìn ra, Vệ Hàn Vân vẫn là một thanh niên phản nghịch: "Vậy tâm tình của anh tốt hơn một chút chưa?"
Vệ Hàn Vân giơ tay nhìn đồng hồ, bình tĩnh mở miệng: "Chạy thêm hai vòng nữa."
Ông chủ đã nói như vậy, Chung Tử Yên trong âm thanh dồn dập của rock and roll nhấn ga xe đến mức tối đa. Chiếc xe giống như một tia chớp màu đỏ, ngược đãi tất cả những chiếc xe có mặt tối nay một lần nữa.
Lúc đầu trong sân chỉ có xe của câu lạc bộ, sau đó tất cả cảm thấy không phục, cho xe vào sân quyết tâm so cao thấp, cuối cùng mọi người nghe nói Thu Minh Sơn có cao thủ lui tới, người chạy tới xem càng lúc càng nhiều. Một buổi tối đã đậu đầy sân xe của Minh Thu Sơn.
Kết quả, cho dù đó là thành viên sơ cấp mới ra mắt hay là thành viên cao cấp lâu năm, đã làm quen với từng inch của đường đua này đều bị ngược đãi bởi bóng lưng tàn nhẫn của chiếc Ferrari đỏ thẫm, đến rơi nước mắt, hận không thể quỳ rạp xuống đất.
Phải nói... Đó là thần xe.
Cho đến gần 10 giờ sáng, F40 như chưa từng mệt mỏi lại xuất hiện ở lối vào. Các chủ xe hiện tại đã tâm phục khẩu phục, đều giơ tay hoan hô huýt sáo.
Ngay khi họ nghĩ rằng F40 sẽ quét qua như cơn bão một lần nữa, nó dừng lại một cách phóng khoáng ở lối vào.
"Nhường, nhường một chút." Ông chủ Minh Thu Sơn ngậm điếu thuốc không biết đã là thứ mấy, đi về phía trước, vượt qua những người chen chúc trước mặt mình. Anh ta bỏ một tay vào túi quần, nhẹ nhàng đi tới chạm vào nắp xe, cười mắng: "Giống như kẻ trộm vậy!"
"Đã là F40, làm sao có thể gọi là trộm!" Người thanh niên lập tức phản bác.
Ông chủ không nói nhảm với anh ta, đứng bên cạnh ghế lái chờ cửa xe mở ra thì vô thức kêu lên: "Vệ tiên sinh... Hả?"
Bước chân dài từ ghế lái không phải là Vệ Hàn Vân như anh ta tưởng tượng, mà là một đại mỹ nữ cao gầy đoan lệ.
Khoảng không im lặng nhanh chóng bao trùm xung quanh, nhưng tiếng huýt sáo nồng nhiệt hơn trước nhanh chóng vang lên.
"Thì ra mỹ nữ có một tay điều khiển à!"
"Ghế lái phụ xinh đẹp còn thiếu người sao? Anh đây cũng muốn ngồi ghế lái phụ của F40!"
Chung Tử Yên mở cửa xe nhìn lướt qua phương hướng nhộn nhịp, lười để ý tới những thanh niên nhiệt huyết này, gật đầu với ông chủ Minh Thu Sơn: "Xin chào - Cẩn thận tay."
Ông chủ vừa cầm điếu thuốc trong tay gần như ngay lập tức cảm nhận độ nóng phỏng tay, mới phát hiện khói đã cháy gần ngón tay.
Anh ta tiện tay dập tắt điếu thuốc, tầm mắt theo bản năng nhìn thoáng qua trong xe "Vệ tiên sinh ở trong đó?"
"Ở đây." Chung Tử Yên nói "Nhiều người như vậy, anh ấy không tiện lộ diện chứ?"
Ông chủ đồng ý một cách máy móc "Điều này, tiên sinh luôn luôn không thích cao cấp." Anh ta dừng lại trong hai giây, hạ giọng rồi hỏi "Xin hỏi cô là Chung Tử Yên?"
Câu hỏi cuối cùng nhấn mạnh rất kỳ lạ, như thể anh ta đã sớm biết Chung Tử Yên, chỉ xác nhận cô có phải là Chung Tử Yên hay không mà thôi.