Nghe Vệ Hàm Yên nói, Trầm Bội Bội quẫn bách đỏ mặt lên: “Tôi thật lòng đấy! Tôi rất muốn bồi thường cho Chung tiểu thư —— "
“Bộ lễ phục đó là phiên bản giới hạn của Elie Saab, hơn nữa cũng không mặc lại lần thứ hai, đêm hôm đó không phải đã nói không cần cô bồi thường rồi sao?” Vệ Hàm Yên đánh giá người thứ ba, kịch bản đầy máu chó, nhìn cô ta từ trên xuống dưới: “Cô tới đảo là có mục đích khác nhỉ?”
“Tôi thật sự chỉ là vô ý thấy tin tức tuyển dụng mà thôi! Tôi là trẻ mồ côi, học phí và phí sinh hoạt đều tự mình kiếm lấy, cho nên mới…”
“Không dễ dàng gì mới kiếm được tiền, cô còn định bồi thường bộ lễ phục này?” Vệ Hàm Yên khẽ cười một cái, tiếng cười khiến Trầm Bội Bội nhục nhã vô cùng: “Dù cho cô muốn mặt mũi đến như vậy, vậy thì chuyện giả vờ ngất xỉu lúc nãy có ý gì?”
“Tôi ——” Trầm Bội Bội muốn tìm lý do cho mình, nhưng ánh mắt vô tình nhìn sang Chung Tử Yên.
Trong khoảng thời gian hai người bọn họ đối đáp, Chung Tử Yên nhàm chán, đã đi đến gốc dừa tìm qua.
“Tôi có lời muốn nói với Chung tiểu thư!” Trầm Bội Bội lấy dũng khí gọi: “Tôi biết tình cảm của cô và Vệ Hàn Vân không phải như vậy! Tôi biết hai người chính là gặp dịp thì chơi, tôi cũng biết cô không thích anh ta! Tôi nghĩ, nhất định là cô có điều gì đó khó nói nên mới làm như vậy, nhưng tôi có thể —— nguyện ý chia sẻ vấn nạn này thay cô!”
Chung Tử Yên đang lắc cây dừa, run tay, thiếu chút nữa làm gãy cả cây.
Quả dừa run rẩy, rơi từ ngọn cây xuống lòng bàn tay của Chung Tử Yên, cô ôm quả dừa quay đầu nhìn Vệ Hàm Yên và Trầm Bội Bội, chậm rãi nói: “Đừng nói bậy, tại sao tôi có thể không thích (thỏa thuận của) Vệ Hàn Vân chứ?”
“Cô không thể gạt tôi.” Ánh mắt của Trầm Bội Bội vô cùng kiên định: “Tôi sẽ không nói cho bất kỳ người nào biết, tôi muốn giúp cô. Tôi chắc chắn 100% hai người không hề có chút tình cảm nào với nhau, tôi có thể nhìn ra ánh mắt của cô, cô không hề yêu anh ta!”
Chung Tử Yên: “...” Cô cúi đầu, bình tĩnh dùng tay không cạy quả dừa ra.
“Càng nói càng quá đáng!” Vệ Hàm Yên gọi điện thoại cho Hành quản gia, bảo ông ấy xử lý việc này ngay lập tức.
Cúp điện thoại, Vệ Hàm Yên nhìn Trầm Bội Bội đầy địch ý, cười lạnh một tiếng: “Cô muốn làm tiểu tam, cho dì nhỏ tôi đội mũ xanh sao? Tuổi không lớn, nhưng lá gan lại khá to đấy nhỉ.”
—— Cho dù thực sự có người có thể cho dì nhỏ tôi đội mũ xanh, thì người kia cũng phải là Vệ Hàm Yên tôi!!
“Không phải.” Chung Tử Yên cầm một cái ống hút, không biết lấy từ đâu, cắm vào phần đã cạy ra của quả dừa, vừa đặt vào tay Vệ Hàm Yên, vừa chậm rãi nói: “Cô ta chỉ muốn tiền mà thôi.”
Chung Tử Yên cố gắng nhớ lại một chút, thật ra trong “bản gốc” Trầm Bội Bội là người khá thông minh.
Sau khi cô ta tốt nghiệp đại học, có được sự trợ giúp của Vệ Hàn Vân, nhanh chóng thành lập một thương hiệu thời trang cho riêng mình, đưa bản thân bước lên tầng cao mới trong giới thời trang.
Chung quy mà nói, là người khá có đầu óc buôn bán.
Bị Chung Tử Yên nói như vậy, Trầm Bội Bội cảm giác máu trong người mình đều vọt lên mặt: “Tôi không có ——”
“Cái này cũng không tệ.” Chung Tử Yên nói: “Vậy cô tới giúp tôi kiếm tiền đi. Tôi đầu tư, cô xây dựng sự nghiệp, buôn bán có lời tôi chia hoa hồng cho.”
Bây giờ bắt đầu hành động ấp ủ tiền dự phòng cho ly hôn thôi!
Vệ Hàm Yên không đồng ý, nhíu mày, cô khó có thể quên hành vi giả vờ bất tỉnh vừa rồi của Trầm Bội Bội, người đầu cơ trục lợi như vậy thật quá chướng mắt: “Dì nhỏ, cô ta vừa nhìn đã biết là kẻ tâm tư bất chính, có chút khôn lỏi, không hợp để đầu tư.”
Chung Tử Yên nghĩ ngợi, nhanh chóng khẳng định: “Cô ta có thể!”
Ở “Cốt truyện”, Vệ Hàn Vân đều từng khen ngợi tài năng kinh doanh của Trầm Bội Bội, hơn nữa cô ta lại có vận khí tốt, ở thời điểm quan trọng luôn biết cách bắt lấy cơ hội, bởi vậy rất nhanh trở thành một trong những doanh nghiệp hàng đầu.
Vận khí của cô ta phải nói là quá tốt, nếu không cũng không thể gặp Chung Tử Yên nhiều đến như vậy.
Trầm Bội Bội nghe thấy Chung Tử Yên nói “Về làm cho tôi” liền ngây người, cảm xúc không biết là xấu hổ hay bực bội lúc đầu trong nháy mắt đọng lại, từ từ lắng xuống.
Chờ đến lúc Chung Tử Yên nói “Cô ta có thể”, nội tâm cô ta chấn động, biểu tình trên mặt cũng trở nên mất khống chế.
Một người biết được ý nghĩ của cô ta, vẫn lựa chọn tín nhiệm ———
“Tôi …. tôi sẽ nỗ lực!” Thẩm Bội Bội nắm chặt tay, cướp lời Vệ Hàm Yên: “Tôi nhất sẽ kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền. Mấy năm tôi đi làm, hầu hết tiền đều dành tiết kiệm, chính là vì tốt nghiệp xong có thể gây dựng sự nghiệp của mình.”