[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 31-2

CHƯƠNG 31.2

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chu Đồng cười nói: "Gọi Chu Đồng tỷ là được."

Chu Hải Vinh nghe vậy liền quay đầu nhìn Chu Đồng, Chu Đồng đẩy hắn một cái"Chơi cờ đàng hoàn đi"

Tiếu Dao cũng không thèm để ý, cười nói: "Chu Đồng tỷ, dì Vương nói có thể ăn cơm."

"Đánh xong ván này đã." Chu Hải Vinh nói, "Tiếu Dao, nhanh đến phía sau anh, cho anh chút vận khí tốt."

Tiếu Dao liền rất thân thiết mà dựa vào phía sau lưng hắn, nhìn bàn cờ nói: "Em không hiểu cờ vua, là quy tắc gì a?"

(Có cảm giác cứ có hạng mục nào để Tiếu Dao thể hiện tài năng là lại lạc quẻ)

Cậu trước kia chỉ chơi qua cờ tướng Trung Quốc, cờ vây cũng biết một chút, chỉ là chưa đánh qua cờ vua, cậu chỉ gặp qua trên phim truyền hình.

Chu Hải Vinh liền giải thích cho cậu một chút binh mã tượng xe vương hậu* cách đi từng con và quy tắc đại khái, Tiếu Dao thông minh, vừa nghe đã hiểu, lẳng lặng ở phía sau xem hắn chơi

So với Chu Hải Vinh bên này ba chị em bày mưu tính kế cho nhau, Chu Hải Quyền ngồi ở đối diện an tĩnh hơn rất nhiều, một tay bưng một ly trà, thi thoảng uống một ngụm. Đại khái là nhóm huynh đệ tỷ muội khó được đoàn tụ bên nhau, không khí lại tốt như vậy, cho nên trên mặt anh đôi lúc còn sẽ lộ ra một nụ cười. Tiếu Dao phát hiện tay hai huynh đệ này đều phi thường đẹp, Chu Hải Vinh liền không cần phải nói, tay đánh đàn trời sinh, Chu Hải Quyền tay cũng là thon dài khiết tịnh, móng tay xử lý đặc biệt bằng phẳng sạch sẽ, trên mu bàn tay ẩn ẩn lộ gân xanh.

Chu Đồng ngồi ở bên người cậu, bỗng nhiên nhìn cánh tay cậu đặt trên vai Chu Hải Vinh, hỏi: "Lão nhị đưa?"

Tiếu Dao nghe vậy quay đầu nhìn Chu Đồng, thấy Chu Đồng chính nhìn chằm chằm vòng tay chuỗi hạt điểm xuyến hoa cúc trên cổ tay kia, liền gật gật đầu, "Ân" một tiếng.

Đây là ngày hôm qua Chu Hải Vinh cùng cậu ra ngoài ăn cơm mua cho cậu ở trung tâm thương mại. Ở phương diện tặng lễ vật này, Chu Hải Vinh phi thường có dáng vẻ thiếu gia nhà giàu, lắc tay này còn lên tới vài vạn, có hương khí nhàn nhạt, nữ nhân viên bán hang đem nó thổi đến chỉ trên trời mới có, nói có thể dưỡng sinh.

Chỉ là Chu Hải Vinh không hiểu, hắn đưa Tiếu Dao đồ vật càng nhiều, trong mắt người ngoài, Tiếu Dao càng giống như kiểu người ham phú quý tiền tài. Chu Đồng là người biết nhìn hàng, tự nhiên biết vòng tay chuỗi hạt này không rẻ, chỉ cười cười, không nói chuyện.

"Đừng đi quân này," Tiếu Dao bỗng nhiên lên tiếng, kéo cánh tay Chu Hải Vinh lại, "Anh đi quân này, không quá hai bước anh cả sẽ ăn mất Vương của anh."

Chu Hải Quyền ngẩng đầu nhìn cậu một cái, Tiếu Dao lại đang nghiêm túc mà nhìn chằm chằm bàn cờ, sau đó chỉ huy Chu Hải Vinh: " Đi Hậu của anh đi."

Cậu nói xong liền ngẩng đầu nhìn Chu Hải Quyền một cái, cười hỏi: "Anh cả, có thể sao?"

Chu Hải Quyền nói: "Cậu đi."

Tiếu Dao liền duỗi tay thay Chu Hải Vinh ra quân Hậu.

"Úc úc úc úc, em nhìn ra rồi." Chu Hải Đông bên cạnh nói.

Chu Hải Vinh nói: "Một bước này ra không bằng bước kia a, anh vừa rồi có thể trực tiếp lấy Vương của anh ấy."

Tiếu Dao nhíu lại mày nhìn bàn cờ, không tiếp lời hắn.

Tiếu Dao chơi cờ, một bước xem ba bước, đã thành thói quen, hiển nhiên Chu Hải Quyền nhìn xa hơn, tâm tư càng kín đáo, cậu kéo vài bước, cuối cùng vẫn là bị Chu Hải Quyền lấy đi. Nghé con mới sinh như cậu, vẫn là không thể so với Chu Hải Quyền.

"Thật là lần đầu tiên đánh?" Anh hỏi Tiếu Dao.

Tiếu Dao gật đầu: "Đánh không tốt, không nên xen mồm."

"Tốt hơn lão nhị." Chu Hải Quyền nói.

Chu Hải Vinh nghe xong cũng không giận, nói: "Tiếu Dao nhà chúng ta, thông minh nha."

Mọi người đi xuống lầu ăn cơm, bữa cơm này ăn náo nhiệt hiếm có, không khí so với lần đầu tiên cậu tới Chu gia ăn cơm hoàn toàn không giống nhau. Cuối cùng lúc mọi người vì Chu Hải Vinh nâng chén, nói lời chúc phúc, Chu Hải Quyền nói: "Hy vọng công việc của chú càng ngày càng thuận lợi."

Chu Đồng nói: "Hy vọng em có thể khoái hoạt vui sướиɠ."

Chu Hải Đông nói: "Hy vọng anh hai kiếm nhiều tiền!"

Chu Tư Ngữ tắc nói: "Em chúc anh hai sớm một chút kết hôn, để em có nhị tẩu* thật sự!"

*Vợ của anh thứ hai

Chu Hải Vinh lập tức nói: "Câu này nói rất đúng, đây là mục tiêu chủ yếu năm nay của anh!"

Nói xong liền nhìn về phía Tiếu Dao, Tiếu Dao giơ cái ly nói: "Em cũng không có lời chúc phúc nào để nói, vậy đem phúc của em đều chúc cho anh."

Những chuyện sắp phát sinh đó, tuy rằng thương thân thương tâm, nhưng đối với hai người bọn họ mà nói, kỳ thật cũng là con đường bụi gai thông đến hạnh phúc, đối mọi người đều có chỗ lợi. Nếu đau khổ là tạm thời, càng là vì hạnh phúc tương lai, kia liền hẳn là nghĩa vô phản cố* đi.

* Nghĩa vô phản cố: Vì nghĩa không quay đầu.

Cậu ngửa đầu đem ly rượu vang đỏ uống một hơi cạn sạch, rượu vào bụng, làm trôi đi hai ngày đê mê tinh thần sa sút này.

Điều gì cũng không thể so với tự do khát vọng. So với cùng Chu Hải Vinh làm một đôi tương thân tương ái, tương ái tương sát tình lữ, cậu càng hy vọng làm chính mình chân chính, Chu Hải Vinh yêu không phải cậu chân chính, mà cậu chân chính, cũng không yêu Chu Hải Vinh.

Cậu đến với tự do, Chu Hải Vinh đến với chân ái, đẹp cả đôi đàng, đối với ai cũng không có thương tổn.

Buổi tối tiệc sinh nhật định lúc tám giờ, bọn họ còn có thời gian một buổi trưa ở nhà. Chu Tư Ngữ nghe nói Tiếu Dao đang học dương cầm, cơm nước xong liền xung phong nhận việc muốn dạy cậu, hai người bọn họ ở phòng đàn luyện tập một hồi, cuối cùng Chu Tư Ngữ thực nhụt chí mà nói: "Không được, em dạy không nổi anh, vẫn là bảo anh hai dạy anh đi."

Tiếu Dao cười hỏi: "Anh quá ngu ngốc đúng không?"

Chu Tư Ngữ đỏ mặt, nói: "Không có."

Tiếu Dao liền cười nói: "Vậy chúng ta không luyện tập, xem bọn họ đều đang làm gì."

"Bọn họ khẳng định ở trên lầu chơi." Chu Tư Ngữ nói, "Em đi toilet đã."

Tiếu Dao đi đến cửa tầng cao nhất, bỗng nhiên nghe thấy Chu Đồng nói: "...... Thật không biết em nghĩ như thế nào."

"Chị không thích Tiếu Dao à?"

"Chưa nói tới thích, cũng chưa nói tới không thích. Em thì sao, thích hay là yêu?"

"Đương nhiên là yêu."

Nếu không phải nghe thấy đoạn đối thoại này, Tiếu Dao cơ hồ đều đã quên trong tình tiết này tiểu thuyết. Trong tiểu thuyết Tiếu Dao rất thích nghe lén, cậu ấy bởi vì nghe lén biết được đến vài chân tướng, đây là một cái trong đó.

"Chị đây sao lại nghe dì Vương nói, em còn chưa thay đổi đâu, dì ấy còn phải thay em đánh yểm trợ."

Chu Hải Vinh liền cười, nói: "Dì ấy đó là suy nghĩ nhiều, xã giao mà, nào có không gọi nữu tới bồi, em lại không thích nữ, ôm hôn mấy cái cũng bất quá là làm ra bộ dáng, em còn không vui đây, không có biện pháp, chuyện làm ăn, đều như vậy."

"Em nhìn anh cả em, em ấy sao lại không như vậy?"

"Anh cả trước kia thời điểm mới vừa làm việc trong nhà có trưởng bối chống, hiện tại địa vị ở nơi đó, tự nhiên không cần nhìn sắc mặt người khác, em lúc này mới vừa bắt đầu, còn chưa đứng vững đâu. Chị yên tâm, mấy thứ này Tiếu Dao đều biết."

Điểm này nhưng thật ra là thật, những chuyện này Tiếu Dao nguyên tác biết hết, yêu cầu đối với Chu Hải Vinh chính là "Chỉ cho chọn công chúa, không chuẩn kêu thiếu gia", đây là giới hạn cuối. Cũng không phải cậu ấy tiện, mà là thế đạo này cứ như vậy, làm buôn bán, xã giao như vậy, mười lần có bảy tám lần. Cậu ấy tìm con nhà giàu hào môn, liền phải biết điều mà nhận.

Tiếu Dao liền im ắng xuống lầu, tự mình đi đến bên ngoài đình viện, ngồi phía dưới ô che nắng, ngắm hoa ở đình viện đình viện.

Hôm nay ngày nắng, hương hoa cũng bị nướng bởi nhiệt, mang theo thơm ngọt mất hồn. Cậu híp mắt nằm trên ghế, có một con chim đáp ở gần đó, cũng không biết là chim gì, có chút không sợ người sống.

Chu gia đại trạch tọa lạc ở lưng chừng núi, trong nhà thường có các loại chim bay lại đây, cậu lẳng lặng mà nhìn chú chim kia, chim nhỏ bỗng nhiên bị tiếng vang kinh động, đập cánh liền bay đi, hắn quay đầu nhìn lại, là Chu Hải Quyền.

Cậu ngồi dậy, kêu một tiếng "Anh cả".

"Sao lại một mình chạy ra đây?"

Khó có được Chu Hải Quyền chủ động nói với cậu vài lời như vậy, Tiếu Dao liền ngồi xếp bằng lên, lộ chân trơn bóng trắng nõn, nói: "Có hơi mệt, nằm một hồi."

Chu Hải Quyền hỏi: "Tiệc sinh nhật buổi tối, chuẩn bị thế nào?"

"Chuẩn bị tốt."

Chu Hải Quyền gật gật đầu, hai người liền không còn có lời gì khác. Hôm nay thời tiết tương đối nóng, Chu Hải Quyền sau giờ cơm trưa thay một chiếc áo sơmi rộng thùng thình, hạ thân mặc cái quần xà lỏn, dáng người anh khoẻ mạnh thon dài, lúc đứng có đôi khi sẽ cho người cảm giác áp bách. Không khí hơi có chút xấu hổ, Tiếu Dao vắt óc tìm mưu kế tìm đề tài: "Kỳ nghệ của anh cả thật tốt, hôm nay ở trước mặt anh thật là múa rìu qua mắt thợ."

Chu Hải Quyền ngồi xuống ở bên cạnh, nói: "Tôi là trước đây học tập chuyên nghiệp qua, thắng không tốn sức."

"Em nghe dì Vương nói, trước kia anh đánh cờ tướng rất lợi hại, không kiên trì tiếp tục, thật đáng tiếc."

Chu Hải Quyền ngồi có chút nghiên, ô che nắng không thể đem anh hoàn toàn che khuất, nửa bên mặt lộ dưới ánh mặt trời, lông mi thật dài ở mí mắt hạ lưu lại một đạo bóng đen, hình dáng mũi càng thêm rõ ràng: "Trước kia đích xác nghĩ tới làm kỳ thủ chuyên nghiệp, nhưng là tình trạng gia đình không cho phép."

Cũng không phải xuất thân phú quý, liền nhất định có thể làm chuyện mình muốn làm. Làm trưởng tử, biến cố gia đình cho anh áp lực càng lớn hơn nữa, trách nhiệm càng nhiều.

Bạn xem, Chu Hải Quyền năm nay kỳ thật cũng mới 27 tuổi, lại lão luyện thành thục giống như người trung niên.

"Anh cả, anh sao lại không thích cẩu a? Trong nhà có phải hay không không thể nuôi chó?"

Đề tài này chuyển có chút nhanh, Chu Hải Quyền nghe vậy sửng sốt một chút, một hồi lâu mới nói: "Cậu muốn nuôi chó?"

Tiếu Dao liền nói: "Em có một con chó......"

"Chủng loại gì?"

"Liền...... Thổ cẩu đi, giống như tiểu thổ cẩu."

"Không được." Chu Hải Quyền lập tức nói.

Bất quá nghe ngữ khí kia, còn đi hỏi chủng loại cái gì, chẳng lẽ là anh với chó yêu thích còn phân chủng loại??

"Là thổ cẩu không được, hay là loại nào cũng đều không được?"

Chu Hải Quyền nói: "Thổ cẩu, trưởng thành rất lớn có thể đi?"

Tiếu Dao phụt một tiếng bật cười, ngồi dậy hỏi: "Anh sợ đại cẩu a?!"

- ----------------------------------------------------

Cuối tuần tốt lành

#TGiai