[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 30-2

CHƯƠNG 30.2

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Hôn nhân đại sự đều phải thận trọng một chút, hiểu biết rõ ràng lẫn nhau lại kết hôn, tranh thủ cả đời chỉ kết một lần".

Điều này kì thật lại là phù hợp với cách nhìn đối với hôn nhân của cậu, cho nên lúc trước Chu Hải Vinh thuật lại cho cậu đoạn lời này của anh cả hắn, hảo cảm đối với Chu Hải Quyền của cậu tang lên rất nhiều.

Tiếu Dao lấy khăn giấy lau lau miệng, nói: "Thời gian không sớm nữa, cháu đi ngủ, dì Vương, dì cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Dì Vương gọi cậu lại, thấp giọng nói: "Có chuyện này, tôi nghĩ vẫn là nhắc nhở cậu một tiếng."

"Ân?"

Dì Vương nhỏ giọng nói: "Hải Vinh không cho tôi nhắc cậu, chỉ là tôi thấy cậu giống như đã quên, qua hai ngày là sinh nhật Hải Vinh, cậu biết không?"

Tiếu Dao liền cười, nói: "Cháu biết."

Cậu sao có thể quên được, cậu đang đếm thời gian đợi đến cái ngày này được chứ!

Dì Vương cười nói: "Cậu biết là tốt, tôi còn sợ cậu đã quên đây, cũng không thấy cậu có động tĩnh gì. Hải Vinh a, liền chờ xem cậu chuẩn bị như thế nào cho cậu ấy."

Tiếu Dao nói: "Lòng cháu hiểu rõ, có chuẩn bị."

Cậu lên lầu, sau khi rửa mặt xong liền đi ngủ, chờ nằm đến trên giường, vốn dĩ còn muốn chỉnh lý manh mối, kết quả nằm xuống không được vài phút đã ngủ rồi.

Thật sự là một ngày quá dài, cũng thật sự đủ mệt mỏi.

Bất quá ngày hôm sau cậu còn phải đi học, cho nên sáng sớm đã bị chuông báo di động đánh thức. Hôm nay Chu Hải Vinh khó được có thời gian, tự mình lái xe đưa cậu đi. Học viện nghệ thuật Nam Thành nhiều mỹ nữ soái ca, vừa lúc gặp phải thời gian lên lớp, mỹ nhân lướt qua không xuể, lúc Chu Hải Vinh lái siêu xe tới, dẫn tới rất nhiều người nhìn.

Chu Hải Vinh hiển nhiên đặc biệt hưởng thụ loại cảm giác chúng tinh phủng nguyệt* này, cố ý xuống xe: "Buổi chiều tan học anh tới đón em." Chu Hải Vinh nói.

*Sao hướng về trăng, nhiều người chú ý.

Tiếu Dao gật gật đầu, đeo cặp sách xuống xe, lúc sắp vào khu dạy học, bỗng nhiên có người vỗ nhẹ vai cậu, cậu quay đầu lại nhìn, là Tô Lâm.

Tô Lâm hôm nay mặc mát mẻ, chỉ mặc áo phong T trắng, quần jean, giày vải bạt, thoạt nhìn trẻ tuổi lại tươi đẹp: "Ngày hôm qua diễn xuất thế nào?"

Tiếu Dao cười nói: "Vẫn ổn."

"Chúng tôi đều chờ TV phát sóng nha, biết khi nào phát không?"

"Đạo diễn nói cuối tuần này." Tiếu Dao nói, "Mọi người tốt nhất đừng xem, tôi hát rất bình thường."

Hai người theo dòng người đi lên trên lầu, Tiếu Dao hỏi Tô Lâm: "Đúng rồi, cậu biết Nam Thành tổ chức tiệc sinh nhật thế nào không, phải náo nhiệt một chút?"

"Cậu tổ chức sinh nhật?" Tô Lâm hỏi.

"Không phải, đối tượng của tôi, sắp đến sinh nhật anh ấy." Tiếu Dao nói.

Tô Lâm nghe vậy liền cười, nói: "Vậy cậu tới quán bar tôi làm đi......" Suy nghĩ một chút nói, "Vẫn là đi quán bar đối diện chúng tôi Hồng Sắc Yêu Cơ đi, rất nhiều người trẻ tuổi đi bên kia mừng sinh nhật, cái kia là nơi giải trí lớn nhất Nam Thành, ăn uống vui chơi chung một nơi, thang máy ngắm cảnh đi lên là một nhà ăn, có thể quan khán360 độ toàn bộ cảnh đêm Nam Thành. Tôi có bạn bè làm ở bên kia, cậu muốn làm ở đó, nói với tôi, tôi giúp cậu đặt."

Hồng Sắc Yêu Cơ, tên quen thuộc như vậy, lúc trước khi đang xem 《 Hào Môn Nam Tức 》, khi cậu thấy cái tên này, liền cảm thấy tên này mang theo tửu sắc, khẳng định xảy ra chuyện.

Tiếu Dao nói: "Vậy đến lúc đó tôi sẽ liên hệ cậu trước, tôi dự định muốn bao hết."

Tô Lâm cười làm dấu tay OK: "Không thành vấn đề!"

Tiền đặt bao hết tiêu ra tất nhiên không phải tiền của cậu, lông dê mọc ở trên người dê*, quẹt thẻ của Chu Hải Vinh.

*Ở đây có nghĩa, cho ai thì lấy của người đó

Bất quá mấy chuyện này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là cao trào nhỏ thứ nhất của《 Hào Môn Nam Tức 》sắp tới.

Tô Lâm và Chu Hải Vinh, chính là trong tiệc sinh nhật Chu Hải Vinh uống say rượu, đã xảy ra tình một đêm. Lúc cậu ấy mới vừa quen biết Chu Hải Vinh đã hỏi thăm trước sinh nhật hắn, ngày 17 tháng 5, là hai ngày sau.

Phàm là ở thời điểm có chuyển biến trọng đại, trước đó tất có dự báo. Đoạn tình cảm này của cậu và Chu Hải Vinh biến chuyển, cũng có dự triệu, tỷ như hai người ở bên nhau ngược lại xưa nay chưa từng hòa hợp, nơi nơi đều là FLAG*, cậu mới vừa ngồi vào trong phòng học, di động rung lên, cậu mở ra nhìn thoáng qua, là tin nhắn Chu Hải Vinh gửi qua, nói: "Vừa mới tách ra, anh đã bắt đầu nhớ em."

*Đá dò đường: Nguy cơ, nguy hiểm.

Lên lớp không được hai tiết, Chu Hải Vinh lại gửi tin nhắn qua: "Cũng không biết vì sao, gần đây lúc làm việc luôn nghĩ đến em, anh cùng khách hàng nói chuyện, mặt của em lại bất chợt hiện ra trong đầu anh."

Buổi chiều Chu Hải Vinh tới đón cậu, cơm chiều cũng là hai người đơn độc ăn, chọn nhà hàng cực giàu có lãng mạn tình thú, còn có người ở bên cạnh kéo đàn violon.

"Ăn no chưa?"

Tiếu Dao gật đầu: "No rồi."

"Ăn vui không?"

Chu Hải Vinh thường xuyên hỏi cái vấn đề loại ấu trĩ này, tính tình có chút trẻ con. Tiếu Dao cười gật đầu: "Vui."

"Vui vẻ vậy chúng ta đi dạo đi. Trước không về nhà."

Hôm nay tâm tình Tiếu Dao có chút bất đồng với dĩ vãng, liền hỏi: "Đi đâu?"

"Em trước kia không phải nói với anh, tuy rằng em sinh sống ở Nam Thành rất nhiều năm, cũng đều chưa từng nghiêm túc ngắm nghía thành thị này sao?"

Tiếu Dao hơi hơi sửng sốt.

Đó là lúc hai người bọn họ mới vừa quen biết, Tiếu Dao nói những lời này, đơn giản cũng là vì khiến cho Chu Hải Vinh mũi lòng với mình, chưa từng nghĩ Chu Hải Vinh đều nhớ rõ.

"Hôm nay liền dẫn em đi ngắm nghía Nam Thành." Chu Hải Vinh nói.

Chu Hải Vinh dẫn cậu đi, thế nhưng là tháp ngắm cảnh có thể nhìn được 360 độ toàn bộ Nam Thành mà Tô Lâm nói với cậu. Tiếu Dao đứng phía dưới tháp ngắm cảnh, nhìn thoáng qua kiến trúc bên cạnh tháp ngắm cảnh, thấy lầu hai tòa kiến trúc kia treo bảng đèn rất lớn, phía trên đèn đỏ lóng lánh, viết bốn chữ "Hồng Sắc Yêu Cơ".

"Nhìn cái gì đó?" Chu Hải Vinh hỏi.

Tiếu Dao nói: "Chỗ đó anh từng đi hay chưa?"

"Đi qua, tiệc sinh nhật anh năm ngoái là làm ở đó......" Nói tới đây, Chu Hải Vinh nhanh chóng ngậm miệng lại, thẳng tắp mà nhìn cậu. Tiếu Dao cười nói: "Ngày mai là sinh nhật anh, anh là thật sự cho rằng em đã quên rồi sao? Sợ nhắc nhở em đến vậy?"

Chu Hải Vinh cười nói: "Anh nói cho em, em tổ chức cho anh, vậy không thú vị. Anh thật đúng là cho rằng em đã quên rồi." Hắn hai ngày này kỳ thật có hơi thất vọng, cho rằng Tiếu Dao đã quên, huynh đệ kia của hắn đã sớm giúp la hét hỏi hắn muốn tổ chức ở nơi nào, tổ chức như nào, hắn sợ Tiếu Dao biết được tin tức, đều nói năm nay không làm.

"Em chuẩn bị tiệc sinh nhật cho anh, ngày kia anh chỉ cần nghe em là được."

Chu Hải Vinh rất vui vẻ, nói: "Được."

Tháp ngắm cảnh Nam Thành là một đại cảnh quan* Nam Thành, mặc dù là thời gian làm việc, buổi tối người lên tháp cũng rất nhiều, yêu cầu xếp hàng. Chu Hải Vinh mua cho kem cậu anh đào, lúc sắp ăn xong, rốt cuộc đến phiên hai người bọn họ. Bọn họ dùng thang máy đi lên, vừa đến tầng cao nhất, liền nhìn thấy phía trên đứng đầy người, mỗi người đều bận rộn chụp ảnh.

*Địa điểm nổi tiếng.

Chu Hải Vinh nói: "Em đứng ở bên kia đi, anh cũng chụp cho em mấy tấm."

Tiếu Dao liền đi qua đó, dựa vào lan can trạm, phía trêngió rất lớn, cậu không thể không dùng tay phải đè tóc lại một chút, chụp mấy tấm ảnh chụp.

Bất quá cậu hứng thú nhất cảm thấy, vẫn là hành lang pha lê trên không bên cạnh, không dài, đại khái có hơn một trăm ô, không ngừng có tiếng kêu sợ hãi từ phía trên truyền tới, cậu lôi kéo Chu Hải Vinh qua đi, Chu Hải Vinh chết cũng không chịu đi: "Không được, anh lúc trước thử rồi, anh không đi được. Em cũng đừng đi, rất dọa người, em không biết đâu."

Tiếu Dao thấy hắn sợ thành như vậy, càng thêm nóng lòng muốn thử, cậu thử đi rồi hai bước, trong lòng tuy rằng có chút run run, nhưng còn có thể tiếp thu, vì thế liền duỗi tay kêu Chu Hải Vinh, Chu Hải Vinh nói: "Tự em đi."

"Em đi qua, cũng không quay trở lại, trực tiếp từ thang máy bên kia đi xuống."

"Anh cũng không đi."

"Chúng ta đây cũng chỉ có thể đường ai nấy đi." Tiếu Dao nói.

Chu Hải Vinh tựa hồ ở rối rắm, gắt gao nhấp môi, rốt cuộc hạ quyết tâm, dò dẫm phía trước một bước, chân đều bắt đầu run lên, bên cạnh có bạn nhỏ ha ha nở nụ cười, hô: "Mẹ, mẹ nhìn thúc thúc này......"

Chu Hải Vinh nhắm hai mắt lại, lại thử thăm dò phía trước bước ra một bước, sau đó tay đã được nắm.

Hắn hơi hơi mở mắt, nhìn thấy Tiếu Dao lôi kéo tay hắn, nói: "Em dắt anh."

Chu Hải Vinh khóe miệng hơi hơi cười cười cứng nhắc, vừa mới đi một bước, liền sợ tới mức lại nhắm hai mắt, nói: "Em phải nắm chặt anh."

Tiếu Dao vừa lôi kéo Chu Hải Vinh đi về phía trước, một bên quay đầu lại nhìn hắn.

Chu lão nhị a Chu lão nhị thời gian tốt đẹp cuối cùng của anh và Tiếu Dao, tôi thành toàn anh.

- ---------------------------------------------------------------------

CHÚC MỌI NGƯỜI BUỔI TỐI VUI VẺ, NGÀY MỚI TỐT LÀNH, CUỐI TUẦN NHIỀU NIỀM VUI.

#TGiai.