Môi Sầm Tử Tranh nhẹ câu lên một nụ cười mê cười, cô ôm Cung Quý Dương càng chặt: 'Ai nói bây giờ tâm tình em không tốt đâu? Có anh ở bên cạnh em thì lúc nào tâm trạng em cũng thoải mái hết! Anh là chồng em nha, cho dù trời có sập xuống cũng sẽ giúp em chống, còn lo gì chứ ...'
'Còn biết học người ta nói lời ngon ngọt ... nhưng cũng là một chuyện tốt ...'
Nhìn vẻ nũng nịu ngọt ngào của cô, lòng Cung Quý Dương lại ngứa ngáy khó nhịn, hắn lật người áp cô dưới thân lần nữa, bàn tay to lại bắt đầu hạnh kiểm xấu ...
'Aaa ... Quý Dương ...'
Cả người Sầm Tử Tranh run lên, nắm tay phấn hồng đấm thùm thụp lên ngực hắn, 'Vừa nãy mới ... đừng lộn xộn nữa ...'
Có trời chứng giám, xương cốt toàn thân cô đều sắp rã ra hết rồi, hắn làm bằng sắt hay sao mà chẳng có chút cảm giác mệt mỏi nào vậy?
'Lộn xộn?'
Cung Quý Dương rõ ràng là không hài lòng với cách dùng từ của cô, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô một đường kéo xuống để tay cô phủ lên vật kiêu ngạo của đàn ông sớm đã kiêu hãnh đứng lên, dùng cách chân thực và hình tượng nhất để nói cho cô biết về cảm giác của hắn đối với cô ...
Sầm Tử Tranh thất thanh kêu lên một tiếng, cô xấu hổ muốn chết vội vàng rụt tay về nhưng Cung Quý Dương càng nắm chặt hơn ...
'Vợ yêu, em nên quen với dạ dày lớn của chồng em đi ...'
Giọng hắn trầm thấp dễ nghe lại đầy dụ hoặc như đang thôi miên, mê người như một loại chất gây nghiện.
'Quý Dương ... đừng vậy mà. Em ... em còn có chuyện muốn thương lượng với anh ...'
Mặt Sầm Tử Tranh nóng như lửa, từ trong lòng bàn tay cũng truyền đến sự nóng rực như muốn làm bỏng tay cô.
Cô còn chưa quen, tám trước khó khăn lắm mới quen thuộc với du͙© vọиɠ kinh người của hắn huống gì tám năm sau.
Áo não cầu xin Cung Quý Dương buông tay cô ra nhưng buông tay Sầm Tử Tranh ra thì ngay sau đó lại phủ lên người cô.
'Có chuyện muốn thương lượng sao? Được, em nói ...'
Hắn cười một cách tà ác vùi mặt vào nơi gò đồi đầy đặn của cô, nhẹ giọng thì thào, đôi môi lửa nóng một cách chuẩn xác ngậm lấy đóa hoa mai đỏ.
'Quý Dương ...'
Sầm Tử Tranh thở rút một hơi, toàn thân không tự chủ được cong lên, không có biện pháp nói cho hết câu, chỉ hàm hồ nói.
'Đừng như vậy ... Em thật sự ... thật sự có chuyện muốn ... muốn thương lượng với anh ... Aaa ...'
Câu nói bị ngắt quãng liên tục cuối cùng bị lấp mất trong tiếng ngâm nga yêu kiều của cô, môi Cung Quý Dương một đường hôn xuống sau cùng dừng lại giữa hai chân nàng, tinh tế nhấm nháp hương thơm và sự ngọt ngào chỉ của riêng nàng.
'Đừng ... Quý Dương ...'
Cả người cô đều đang run rẩy, linh hồn như đang bay về một nơi rất xa, bàn tay nhỏ nhắn hung hăng bấu chặt lấy bờ vai dày rộng của Cung Quý Dương như muốn tìm một điểm tựa, nơi cổ họng dật ra một tiếng ngâm nga. Cảm giác này quá mức kịch liệt, cô thở hào hển, ngực cũng vì thế mà phập phồng kịch liệt.
Chừng như cực kỳ hài lòng khi thấy những phản ứng đáng yêu của cô, Cung Quý Dương thỏa mãn ngắm nhìn làn da trắng nõn bởi vì kí©ɧ ŧìиɧ mà phủ lên một màu hồng nhạt cực kỳ kiều diễm, rốt cuộc cũng chịu nghe lời khẩn thiết xin tha mà buông tha cho cô. Hắn kéo đôi chân thon thả của cô để nó vòng qua eo lưng tinh tráng của mình ...
'Tranh Tranh, không phải em có chuyện muốn thương lượng với anh sao. Nói đi! Anh nghe thử xem đó là chuyện gì!'
Cung Quý Dương cười càng tà ác, gần như là đồng thời tay cầm chính mình phấn chấn du͙© vọиɠ chống ở nơi động khẩu yếu ớt non mềm kia ...
Sầm Tử Tranh thở hào hển, gương mặt hồng đến không thể hồng hơn được nữa.
'Quý Dương ...'
Cô thấp giọng nỉ non, thật sâu cảm nhận được phần du͙© vọиɠ đó tiến vào chính mình, trong mắt cô lộ ra vẻ cầu xin, 'Người ta thật sự là có chính sự muốn nói với anh ...'
'Nói đi, anh đang nghe ...'
Đôi mắt vốn đã sâu giờ lại càng trở nên thâm trầm, đậm đặc như một loại mực không thể hòa tan, hắn vốn không phải là muốn dụ hoặc cô mà chính là đang cố khống chế chính mình.
Sầm Tử Tranh sao lại không cảm nhận được phần cứng rắn kia đang chống đỡ trong người mình, cô thở rút một hơi, chật vật nói:
'Quý Dương, em ... em muốn nói, khoảng thời gian này em tạm thời không muốn đi làm ... em muốn cải thiện quan hệ với mẹ ... sau ... sau đó mới đi làm, được không?'
Thật gian nan Sầm Tử Tranh mới nói xong một câu kia, trời ạ, người đàn ông này thật quá đáng ghét, hắn nhất định phải thấy bộ dạng không chịu nổi dày vò này của cô mới cam lòng sao?
'Đương nhiên là được rồi. Chỉ cần em vui thì sao cũng được, vốn không cần thương lượng với anh!'
Cung Quý Dương nhìn vẻ đáng yêu mà kiều mị của cô, quả thực là yêu chết mất.
'Đương nhiên là phải có sự đồng ý của anh rồi ... anh nói sao cũng là cấp trên của em ... là ông chủ của em...' Chữ cuối cùng cô nói gần như là một tiếng rêи ɾỉ.
Cung Quý Dương nghe vậy, trong đôi mắt tà mị xẹt qua một tia tà ác giảo họa, bàn tay hắn nhấc eo cô lên, kéo lại càng gần khiến cho sự xâm nhập càng thêm mãnh liệt...
'Tranh Tranh, thân làm cấp dưới như em mà dám công nhiên quyến rũ ông chủ, nên xử tội gì đây?'
Sầm Tử Tranh vẻ mặt càng thêm thẹn thùng, khi cô nhìn thấy môi hắn câu lên một đường cong càng lúc càng tà ác, tim đập thình thịch theo từng động tác của hắn như muốn bay ra ngoài ...
'Vật nhỏ, anh bây giờ phải để cho em biết, tội quyến rũ ông chủ của em, kết quả sẽ là thế nào ...'
Ý cười trên môi Cung Quý Dương càng sâu, một giây cũng không cho cô để chuẩn bị mà bắt đầu dũng mãnh luật động!
'Aaa...'
Hai người đều vì cảm giác quá mỹ diệu kia mà cùng dật ra một tiếng rêи ɾỉ...
Đêm trầm tĩnh, ánh trăng dịu dàng chiếu xuyên qua khung cửa sổ sát đất soi bóng hai người đang triền miên ôm nhau, lắng nghe tiếng tim đập của nhau ...
***
Sáng sớm, Cung Quý Dương bởi vì có việc đột xuất nên rời khỏi Cung Viên từ sớm, trước khi đi hắn dặn dò kỹ lưỡng những người làm, chỉ cần thiếu phu nhân xảy ra bất cứ chuyện gì nhất định phải ngay lập tức báo cáo với hắn, chỉ trừ dì Tề bởi vì dì Tề là người của mẹ hắn.
Tuy hắn không mấy tán đồng cách làm của Sầm Tử Tranh nhưng dù sao đây cũng là yêu cầu của cô vì vậy hắn sẽ không cố tình can thiệp, chỉ phái thêm người bảo vệ cô tránh cho cô bị tổn thương mà thôi.
Nói sao Cung lão phu nhân cũng đã trở về, hắn nghĩ Tranh Tranh sẽ không có khả năng lại bị thương tổn.