Chương 106: Ảnh hậu tà mị VS Tổng giám đốc ngạo kiều bạch hoa
Cánh môi nhếch lên đầy sự tà ác, Lạc Li cười như không cười liếc mắt nhìn sắc mặt Kỷ Nguyệt biến thành mất tự nhiên trong nháy mắt: "Bỗng nhiên nghe được tin tức về chị của mình, liền kích động như vậy sao? ”
“Chị ta không phải chị của tôi!”
Nghĩ đến quá khứ Phó Giai Dạng vũ nhục cô, hai tay Kỷ Nguyệt nắm chặt phản bác trong sự phẫn hận.
"Mẹ kiếp, cô ta là em gái Phó Giai Dạng?! Nguyễn Lạc Li, mẹ nó có phải cậu điên rồi không, Phó Giai Dạng đối với cậu như thế nào, cậu lại còn muốn giúp cô ta?! ”
Sở Nhan biến sắc trong nháy mắt, nhìn kỹ, cô gái này đúng là có vài phần giống Phó Giai Dạng.
Lúc trước bởi vì cô ta vẫn cúi đầu, trang điểm trên mặt lại đậm, chẳng trách cô ấy không nhận ra.
Kỷ Nguyệt mơ hồ nhìn về phía Sở Nhan, cái gì gọi là giúp cô?
Nguyễn Lạc Li đã làm gì.
"Cậu cũng nghe thấy rồi, cô ấy phủ nhận, việc nào ra việc đó, tớ cũng không phải vì giúp cô ấy, chỉ là đột nhiên muốn làm chút chuyện tốt mà thôi."
Lạc Li xua tay, vẻ mặt không sao cả.
"Đánh rắm, tớ thấy cậu chính là chưa buông Cố Thiếu Hàn được!"
Sở Nhan đột nhiên đứng lên, tức giận rời khỏi bàn.
"Ngồi xuống đi. Mỗi lần đều như vậy, nói gió chính là mưa, không thể nói chuyện đàng hoàng?”
Nhướng mày lên, khí chất mạnh mẽ từ trên người Lạc Li toả ra.
Sở Nhan có chút tủi thân, đôi mắt liền đỏ lên.
Kỷ Nguyệt bị cuốn vào đó, muốn đánh rắm cũng không dám đánh một cái.
"Được rồi, chị nhỏ của tớ, nói trợ giúp cô ấy chỉ là thấy cô ấy đáng thương mà thôi, đứa trẻ mồ côi cha không thương mẹ không yêu, sao cậu động não nhiều như vậy làm gì."
Giọng nói dịu dàng đi vài phần, ngón tay mảnh khảnh của Lạc Li vuốt ve hai má Sở Nhan, nhẹ nhàng lau đi nước mắt khóe mắt cho cô ấy.
Thuận tiện nói thân thế của Kỷ Nguyệt cho Sở Nhan nghe.
Kỷ Nguyệt thật không ngờ, Lạc Li thực sự đã điều tra cô.
Nhưng trong lòng cô ta không có bất kỳ phản cảm gì, ngược lại có chút không biết làm sao.
Chưa từng có ai điều tra vì muốn hiểu rõ cô ta, hành vi quỷ dị này là sự quan tâm qua ánh mắt thiếu tình thương của cô ta.
Cảm động đồng thời cũng càng cảm thấy áy náy với cô.
Sắc mặt đã bớt căng thẳng rất nhiều, Sở Nhan tức giận nói: "Dạ dạ dạ, cậu thiện tâm, sao cậu không đi làm Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn luôn đi! ”
Cô cả ngốc nghếch này, tốt bụng cũng phải xem người đó là ai chứ.
Tiểu bạch kiểm này chính là em gái cùng cha khác mẹ của Phó Giai Dạng!
Nếu Sở Nhan biết Kỷ Nguyệt không chỉ là em gái cùng cha khác mẹ của Phó Giai Dạng, thậm chí là tình nhân của Cố Thiếu Hàn, chỉ sợ sẽ tức giận đến mức trực tiếp bẻ đầu Lạc Li ra, xem rốt cuộc bên trong có phải là cỏ hay không.
"Ngoài thấy cô ta đáng thương, quan trọng nhất cô ta là người nhà họ Phó, tớ không được làm chút gì vì bé ngoan nhà tớ sao."
Lạc Li đẩy hết mọi thứ lên người Phó Thời Mạch.
438 chỉ muốn nói ba từ, hahaha.
Nếu BOSS phản diện biết Lạc Li cô là như vậy, liệu anh còn có thể yêu cô không?
Mẹ kiếp, mở bên trong ký chủ ra đều là màu đen đấy chứ!
"Này, con rệp, nghe nói cô đang tìm tủy phù hợp?"
Sắc mặt đen ngòm nhìn chằm chằm về phía Kỷ Nguyệt, Sở Nhan hỏi.
Đồng tử Kỷ Nguyệt đột nhiên co rụt lại, nước mắt lập tức tuôn ra từ hốc mắt, không thể tin nhìn về phía Lạc Li.
"Nhà cậu ấy mở bệnh viện, mấy ngày trước tôi bảo cô ấy hỏi thăm một chút, vừa vặn có người thích hợp, cô dành thời gian dẫn ông ngoại đi phẫu thuật đi."
Giọng điệu Lạc Li tùy ý nói.
Trong cốt truyện ban đầu, sở dĩ Kỷ Nguyệt ở bên Cố Thiếu Hàn là vì Cố Thiếu Hàn hứa sẽ tìm người ghép tủy phù hợp cho ông ngoại của Kỷ Nguyệt.
Ông ngoại là người thân duy nhất của Kỷ Nguyệt trên thế giới này, cô chỉ có thể thỏa hiệp.
Nhưng cuối cùng, ông ngoại của Kỷ Nguyệt không thể sống sót, cũng là vì Phó Giai Dạng xuất hiện.