Xuyên Nhanh Ký Chủ Của Tôi Hắc Hoá Mỗi Ngày

Chương 88

Chương 88: Ảnh hậu tà mị VS Tổng giám đốc ngạo kiều bạch hoa (25)

“Đã lên bàn rượu thì phải tuân theo quy định của bàn rượu. Cô Nguyễn đến muộn, vậy tự phạt ba ly đi.”

Lâm Trầm hạ giọng cười, nháy mắt ra hiệu với Khương Thất Nghiên đang ngồi bên cạnh, Khương Thất Nghiên lập tức đứng dậy rót đầy rượu trắng vào trong ba ly trống.

【Em gái, cô không thể uống, tửu lượng của thân thể này rất kém, một ly là say!】

Giọng nói nôn nóng của 438 vang lên trong đầu.

Lạc Li trợn trắng mắt, muốn nhắc nhở nó là tối hôm qua bản thân cô đã được lĩnh giáo rồi!

Cô cầm ly rượu, chậm rãi bước tới: “Mặt mũi ngài Lâm đây tất nhiên là phải cho. Chỉ là tửu lượng của tôi không được tốt lắm, nếu khi say có làm ra chuyện gì không đúng, vẫn mong mọi người thứ lỗi.”

Liếc mắt nhìn Cố Thiếu Hàn một cái, cười như không cười, cô ngửa đầu uống cạn ba ly rượu trắng.

“Được rồi, cô Nguyễn uống từng này thôi.”

Đàm Đình Lâu tươi cười khen ngợi.

【A a a… Em gái, cô điên rồi! Chẳng lẽ cô không nhìn ra Cố Thiếu Hàn cố ý muốn làm cô xấu hổ hay sao!】

438 vội muốn chết.

Tất nhiên Cố Thiếu Hàn biết tửu lượng Nguyễn Lạc Li kém. Bữa tiệc tối hôm bọn họ tốt nghiệp trung học nguyên chủ uống say, quỳ trên mặt đất ôm cẳng chân anh ta một khóc hai nháo. Nếu không phải có các bạn học kéo, thậm chí cô còn muốn nhảy thoát y!

Mất hết mặt mũi!

“Không uống say thì sao có thể quát tháo?”

Lạc Li lộ ra nụ cười thâm thúy, trong đầu trả lời 438.

Tửu lượng của thân thể này thật là kém. Ba ly rượu trắng vừa đi xuống bụng đã bắt đầu mơ hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng giống như hoa đào, hồng diễm ướŧ áŧ.

“Nghe nói cô Nguyễn đây và cậu Cố là bạn học hồi cao trung, tình cảm không tệ chứ?

Lâm Trầm cố ý, cái hay không nói lại đi nói cái dở. Cả giới giải trí này có ai mà không biết Nguyễn Lạc Li yêu đơn phương cậu cả Cố Thiếu Hàn.

"Ồ, sao tôi có thể quen biết một người phụ nữ mới lên cao trung đã đắm mình trụy lạc, ý đồ ve vãn tôi như này được."

Cố Thiếu Hàn cười nhạo một tiếng, bẩn thỉu nói.

Còn có chuyện này sao?

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lạc Li bắt đầu trở nên phức tạp khó phân biệt. Dù biết giới giải trí vốn rất loạn, nhưng ai biết lúc học cao trung cô lại không có tự ái như vậy, trách không được cậu Cố chướng mắt cô.

“Rầm ——”

Lạc Li đột nhiên vỗ bàn bật dậy, say khướt chỉ vào người Cố Thiếu Hàn chửi ầm lên.

“Cố Thiếu Hàn, anh là cái đồ không biết xấu hổ. Anh cùng với bạch nguyệt quang trong lòng có đức hạnh giống hệt nhau, tâm địa đen tối! Anh biết rõ tôi làm hành động như vậy đều là do bạch nguyệt quang kia của anh hãm hại. Anh không đi hận cô ta, ngược lại hận tôi! Ha… Thật buồn cười, tại sao tôi lại thích loại người súc sinh như anh, ngay cả heo chó cũng không bằng…”

Nước mắt lăn dài trên má, Lạc Li càng nói càng đau lòng, cô bật khóc.

Lúc trước nguyên chủ làm ra những hành động ngu xuẩn như vậy hoàn toàn là do bị Phó Giai Dạng lừa gạt.

Phó Giai Dạng thích thiết kế thời trang, muốn ra nước ngoài du học, nhưng Cố Thiếu Hàn lại không đồng ý, muốn sau khi học hết cao trung thì đính hôn cùng cô ta, chờ sau khi học xong đại học sẽ kết hôn, để cô ta an tâm ở nhà làm bà Cố.

Nhưng một người cao ngạo như Phó Giai Dạng sao có thể cam tâm tình nguyện từ bỏ tương lai của mình vì Cố Thiếu Hàn. Bị buộc vào thế bí, cô ta tìm đến Nguyễn Lạc Li, nói cho nguyên chủ biết người Cố Thiếu Hàn thích thực ra chính là cô.

Cô ta còn nói dối là nhà họ Cố ép Cố Thiếu Hàn phải đi du học cùng cô ta, muốn anh ta ở lại chỉ còn một cách duy nhất, chính là gạo nấu thành cơm.

Nguyên chủ đơn thuần tin vào lời nói của Phó Giai Dạng, dưới sự trợ giúp của cô ta cởi sạch đồ leo lên giường, muốn cho Cố Thiếu Hàn một bất ngờ.

Kết quả ra sao chẳng cần phải nghĩ, sau khi Cố Thiếu Hàn lật chăn lên, biểu tình trên mặt có bao nhiêu xuất sắc. Bởi vì Phó Giai Dạng nói cô ta sẽ chờ anh ta ở đây!

Cố Thiếu Hàn tức giận túm lấy nguyên chủ lôi xuống giường. Lúc cửa phòng mở ra, Phó Giai Dạng xuất hiện, giả vờ như bắt gian trên giường, đau lòng muốn chết. Sau đó làm chuyện này ồn ào đến mức mọi người đều biết tin rồi nhanh chóng rời xa quê hương.