Xuyên Nhanh Ký Chủ Của Tôi Hắc Hoá Mỗi Ngày

Chương 77

Chương 77: Ảnh hậu quyến rũ VS tổng giám đốc kiêu ngạo đào hoa (14)

Lạc Li bên này, không phải cô cố ý cúp điện thoại mà là lúc ở chỗ rẽ đυ.ng vào người ta, điện thoại rơi vỡ chia năm xẻ bảy.

“Sao lại thế này, đi đường không có mắt sao!”

Vẻ mặt biểu cảm bất mãn, cô ngẩng đầu, liền bắt gặp vẻ mặt Kỷ Nguyệt áy náy.

“Xin lỗi, cô Nguyễn, không phải tôi cố ý…”

Quần áo xốc xếch, kéo vạt áo che kín dấu vết, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, vừa thấy đã biết là bộ dạng bị mệt do thải thận quá độ.

Lạc Li còn chưa kịp mở miệng, Cố Thiếu Hàn đuổi theo phía sau Kỷ Nguyệt đã trưng vẻ mặt bảo vệ che phía sau anh ta.

“Nguyễn Lạc Li, mẹ nó cô có thể ngừng lại được chưa! TMấy lời cô đăng trên Weibo đều là đánh rắm à?”

Hai tròng mắt âm trầm, anh ta nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt chán ghét.

Xem ra với anh ta, Lạc Li đây là lại ngửi thấy mùi tanh, bị dồn ép tới cửa.

“Haha, xem ra ước mơ của cậu Cố lần này đã trở thành sự thật rồi…”

Trong ánh mắt lộ ra vẻ kỳ lạ, đôi mắt Lạc Li quét qua lại trên hai người, hồi lâu sau, mới nói ra một câu không mặn không nhạt như vậy.

Cố Thiếu Hàn nhíu chặt mày, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không mở miệng.

“Chuyện không liên quan đến cô Nguyễn, là tôi không cẩn thận đυ.ng vào cô ấy, cô Nguyễn, sao cô lại ăn mặc như vậy…”

Kỷ Nguyệt thấy không quen anh ta khinh bỉ một người phụ nữ như thế, lễ phép tiến lên nhặt điện thoại bị rơi đưa cho Lạc Li, vẻ mặt quan tâm nói.

Trong lòng tràn đầy thắc mắc cùng thông cảm, hay cô cũng giống mình, cũng bị người ta bỏ thuốc?

Sau khi cô ta nhắc tới, lúc này Cố Thiếu Hàn mới phát hiện Nguyễn Lạc Li không thích hợp lắm.

Con đàn bà bỉ ổi này, thế mà dám mặc áo tắm đi ra?

Cô thật đúng là… Tự hạ thấp. Lẳng lơ!

Nhìn ra trong ánh mắt lạnh lùng của Cố Thiếu Hàn là sự khinh thường, Lạc Li lộ ra vẻ tự nhiên cười hào phóng.

“Lúc này, cậu Cố thật đúng là hiểu lầm tôi đây, để anh thất vọng rồi, không phải tôi tới bắt gian anh, tôi cũng không có thời gian rảnh rỗi, tránh ra, chó ngoan không cản đường.”

“Cô Nguyễn…”

Kỳ lạ, dưới vẻ kiên cường bên ngoài của cô, Kỷ Nguyệt thấy được tâm hồn yếu ớt bên trong.

Cô, đang miễn cưỡng cười vui.

“Tránh xa tôi ra một chút, thứ dơ bẩn.”

Ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, Lạc Li thấp giọng quát lớn.

Sắc mặt Kỷ Nguyệt cứng đờ, có chút chật vật tránh sang một bên.

Cố Thiếu Hàn không thể chịu gương mặt đêm ngày thương nhớ lại bị khinh bỉ, nhịn không được lại mở miệng bảo vệ lần nữa: “Nguyễn Lạc Li, chính cô bỉ ổi, còn không cho người ta nói?”

Trong mắt Lạc Li hiện lên vẻ đau đớn, hít sâu một hơi, bỗng nhiên ghé sát vào anh ta.

Theo bản năng, anh ta phải né tránh, nhưng cô hoàn toàn không cho anh ta cơ hội này, bỗng nhiên túm chặt cà vạt anh ta kéo lại gần, thấp giọng mở miệng.

“Tôi bỉ ổi, có thể sánh với anh sao? Anh ấy dơ, anh còn dơ hơn anh ấy nhiều, chơi nhiều đàn bà như vậy, anh cũng không sợ nhiễm bệnh à? Tên chó chết, nghe cho kỹ, từ hôm nay trở đi cách xa tôi ra một chút, nếu không gặp anh lần nào tẩn anh lần đó!”

Giọng nói không lớn, nhưng cũng vừa đủ để hai người ở đây đều nghe rõ ràng, dường như cùng một lúc, sắc mặt Cố Thiếu Hàn cùng Kỷ Nguyệt đều thay đổi.

Vẻ mặt người trước phẫn nộ, vẻ mặt người sau tái nhợt.

Cười nhạo một tiếng, Lạc Li buông tay ra, ghét bỏ lau lên áo tắm dài, ngạo nghễ rời đi.

Vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Thẩm Viện vừa mới đi lên từ cửa thang máy.

“Chào bà Phó…”

Lễ phép chào hỏi, cũng không cảm thấy bản thân kinh thế hãi tục bao nhiêu, cô cứ vô cảm xuống lầu. như vậy

Thẩm Viện lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, trong mắt hiện lên một vẻ tán thưởng, lúc này mới hơi hơi nhíu mày nhìn về phía Kỷ Nguyệt cách đó không xa, bởi vì nhìn thấy bà nên run bần bật.

“Nếu ngay cả việc giữ mình trong sạch cô cũng không làm được, vậy xin cách xa nhà họ Phó một chút, chùa nhà họ Phó nhỏ, không chứa được tấm lòng Phật lớn của cô.”

Đoan trang đi ngang qua bên cạnh hai người, giọng nói lãnh đạm của Thẩm Viện vang lên, thậm chí lười bố thí cho hai người một ánh mắt, cứ như vậy đi thẳng ngang qua bọn họ.

Cắn chặt môi dưới, Kỷ Nguyệt hít sâu một hơi, nói với vẻ mặt quan tâm của Cố Thiếu Hàn: “Chuyện tối hôm qua là ngoài ý muốn, cảm ơn cậu Cố đã giúp đỡ, hy vọng tương lai chúng ta sẽ không có bất kỳ quan hệ gì nữa.”

Cố nén nỗi đau trong lòng, cô ta đứng thẳng người lên đi vào thang máy.

Hai mắt Cố Thiếu Hàn híp lại, vẫn chưa đáp lại câu nói của cô ta.

Ngược lại tự hỏi câu nói của Thẩm Viện.

Bọn họ… Biết nhau?

Cánh môi khẽ nhếch, anh ta lộ ra một nụ cười nhất định phải có được.

Thứ anh ta muốn, trước nay đều không từ thủ đoạn cũng phải được đến tay!

***

Trong phòng, Phó Thời Mạch đang ngủ say, giây tiếp theo đã bị lật mạnh tỉnh dậy.

Đôi mắt đào hoa chớp chớp, vẻ mặt anh mơ màng ngồi dậy từ trên giường, nhìn thấy mẹ già của mình đang cười, càng ngây ngốc.

“Mẹ…”

Mới mở miệng, bùm bùm vài tiếng, vô số pháo mừng tình yêu thêm chữ Hỉ lớn phun ra hỗn loạn, bay múa đầy trời.

“Con trai, chúc mừng con thoát ế!”

Giọng nói kích động của Thẩm Viện vang lên.

Bốn vệ sĩ mỗi người cầm một cây pháp cũng đồng thời lên tiếng: “Chúc mừng thiếu gia thoát ế vui vẻ!”

Phó Thời Mạch: “…”

Hình ảnh không đẹp tối hôm qua bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, khiến sắc mặt anh nháy mắt đỏ lên.

“A, còn thẹn thùng nữa?”

Thẩm Viện thấy thế thì càng cười kích động hơn.

“Đi ra ngoài đi ra ngoài, đừng quấy rầy con ngủ!”

Vẻ mặt âm u gào to một tiếng, Phó Thời Mạch nhanh chóng dùng chăn trùm kín đầu mình, quấn mình thành một con sâu lông, sống chết không muốn chui ra khỏi chăn.

A a a, chúc mừng cái lông ấy mà chúc mừng, anh là người bị hại mà!

Nghĩ đến tối hôm qua không thoải mái, anh càng muốn gϊếŧ người!

Đã là người bị hại, còn bị đối phương ghét bỏ!

Cuộc đời, còn có thể tệ hại hơn nữa không?!

Hả?

Hình như con trai không được vui lắm…

Thẩm Viện có chút ngốc, rõ ràng bà đã thấy bộ dạng thỏa mãn của Nguyễn Lạc Li, rốt cuộc tại sao ở đây lại biến thành thanh niên u buồn rồi?

“Khụ khụ…”

Vệ sĩ bên cạnh vội vàng đưa mắt ra hiệu với phu nhân.

Đoàn người rời khỏi phòng, Thẩm Viện trầm mặt hỏi: “Sao lại thế này?”

Vệ sĩ nhanh chóng nói cho Thẩm Viện chuyện tối hôm qua.

Cho nên… Con trai không được?

Chuyện này dọa Thẩm Viện sợ, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho đầu bếp trong nhà: “Ông Lý, mau chuẩn bị canh thập toàn đại bổ, loại chuyên bổ thậng ấy, tới một bộ!”

Trong phòng, Phó Thời Mạch chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, nhìn mắt mình.

Là cô rửa sạch cho anh?

Hình như cô cũng không tệ đến thế!

Chỗ trái tim đập lên hơi nhanh quá, rõ ràng chưa ăn sáng, tại sao cảm giác trong miệng như có viên đường to, ngọt quá…

Lộ ra nụ cười ngây ngốc, Phó Thời Mạch vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt dừng trên tủ đầu giường.

Bên trên, một trăm tệ nằm chói lọi.

Nụ cười trên mặt dần dần cứng lại, giây tiếp theo, tiếng hét vang vọng trời đất thoát ra: “Người phụ nữ đáng chết, tôi phải gϊếŧ cô!”

Lạc Li dùng sự thật đánh vào mặt Phó Thời Mạch.

Nói cho anh, ừ… Cuộc đời, thật sự còn có thể tệ hơn nữa!

Cậu cả nhà họ Phó sinh ra ngậm muỗng vàng, chỉ trị giá một trăm tệ!