Tần Tranh thầm than đúng là oan gia ngõ hẹp. Tên họ Ngô này vừa phái người ám sát họ cách đây không lâu, bây giờ người của trại đông đều kéo đến hang Yến, nếu hắn làm khó dễ thì không biết phải ứng đối thế nào đây.
Hỉ Thước muốn dắt Tần Tranh tránh đi nhưng không kịp, đành phải cắn răng tiếp tục đi tới.
Trên đường, Tần Tranh cố tình cúi đầu mà đi. Lúc sắp đi ngang qua khỏi đám người trại tây thì Ngô Khiếu đột nhiên gọi nàng. “Đứng lại.”
Hỉ Thước sợ Ngô Khiếu làm gì bất lợi cho Tần Tranh nên lặng lẽ kéo nàng ra sau mình, nhìn Ngô Khiếu, nói: “Có người tấn công Kỳ Vân Trại, người trong trại đều kéo đến hang Yến rồi, sao Ngô đầu lĩnh còn ở đây?”
Ngô Khiếu hoàn toàn không đặt một nha hoàn nho nhỏ như nàng ta vào mắt., gã nhìn chằm chằm vào Tần Tranh ở phía sau. “Sau lưng nàng là ai?”
Hỉ Thước đứng thẳng người, che Tần Tranh càng kỹ. “Là khách quý của trại chủ, mong Ngô đầu lĩnh tôn trọng một chút.”
Khách quý của Lâm Nghiêu, thế chẳng phải phu thê tên họ Trình kia sao.
Nàng ta vừa nói thế, Ngô Khiếu lập tức đoán ra thân phận của Tần Tranh. Trước đó gã nghe người bên dưới nói đó là một mỹ nhân hiếm thấy, cứ nghĩ là chúng nói quá lên, bây giờ chính mắt nhìn thấy mới biết lời đồn không ngoa.
Ngô Khiếu nói với Tần Tranh. “Thì ra là Trình phu nhân, trước kia có chút hiểu lầm, mong Trình phu nhân… bỏ quá cho.”
Nói xong, gã bắt chước văn nhân chắp tay hành lễ nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nàng.
Hỉ Thước nhìn tư thế nửa nạc nửa mỡ của hắn mà buồn nôn bèn lạnh lùng nói: “Ngô đầu lĩnh mau đến hang Yến đi, nếu chậm trễ thì sẽ khó ăn nói với nhị đương gia đó.”
Nói xong thì kéo Tần Tranh đi thật nhanh nhưng lại bị gã chặn đường.
Gã cười cợt như một tên lưu lanh. “Ta đã hành lễ với Trình phu nhân rồi. Nhìn Trình phu nhân hẳn cũng là người có lễ nghĩa, sao không đáp lễ lại với ta?”
“Ngô Khiếu, ngươi một vừa hai phải thôi!” Hỉ Thước lớn tiếng quát.
Nhưng gã làm như không nghe thấy, còn hất mạnh Hỉ Thước ra. Hỉ Thước bị đẩy lảo đảo, đang định chắn trước mặt Tần Tranh lần nữa thì bị đám lâu la kia ngăn lại.
Tần Tranh thấy Ngô Khiếu đến gần, vô thức lùi lại một bước, nắm chặt con dao trong ống tay áo, thầm nghĩ tư thế phòng thân mà Lâm Chiêu dạy mới đó mà đã có đất dụng võ rồi sao?
Có điều kẻ này trông cao lớn vạm vỡ, tỷ lệ thành công chắc không cao.
Tần Tranh đang nôn nóng nghĩ cách thoát thân thì Hỉ Thước – lúc này đang bị đám người trại tây lôi kéo – bỗng mừng rỡ la lên: “Trình công tử!”
Tần Tranh vừa ngẩng đầu lên bèn nhìn thấy từ con đường mòn phía trước, thái tử đang cầm kiếm đi đến. Vạt áo dài màu xanh đen được gió thổi tung, thanh kiếm sáng loáng phản chiếu ánh mặt trời. Đoạn đường ấy có bóng cây che râm mát, khiến cho người ta cảm thấy như nơi nào y đi qua thì quang cảnh đều mất đi màu sắc.
Y ở trong bóng râm nhưng Tần Tranh nhìn thấy y thì hai mắt sáng lên. “Tướng công!”