Biểu cảm trên mặt của Trương Mậu bỗng nhiên thay đổi, lúc đầu vẻ mặt hắn còn bình thường, bây giờ lại trở nên dữ tợn, vặn vẹo. Hắn không nói thêm gì nữa, bắt đầu dùng sức tách hai chân Nghệ Tử ra, sau đó nắm lấy bắp đùi cô, quỳ gối giữa hai chân cô, đặt cây gậy cứng rắn đang chảy nước vào hạ thể cô.
“A… đồ khốn… Mày… Là đồ tội phạm hϊếp da^ʍ!” Nghệ Tử tuyệt đối không nghĩ đến chuyện người cứu mình khi trước lại làm ra việc khốn nạn như vậy, lúc này hai chân cô không còn khép lại được nữa, cơ thể lại bị giữ chặt, chỉ đành mặc cho tên khốn kiếp kia tùy ý chạm vào. Không còn gì để nghi ngờ, chẳng bao lâu nữa nhục bổng kia sẽ đi vào người cô.
Sẽ đau lắm đúng không? Nghệ Tử không thể không nghĩ ngợi, lúc này cô đã mất hết ý chí, rơi vào hố sâu tuyệt vọng.
“Cho dù trở thành tội phạm hϊếp da^ʍ, thầy cũng sẽ làm như thế này. Thầy… mỗi đêm đều nghĩ đến Y Thần, thầy muốn làm chuyện này từ lâu rồi… Hừ…”
Trương Mậu kêu một tiếng rồi dùng đầu gối để chặn hai chân của Nghệ Tử, tay hắn nắm lấy nhục côn cọ vào hạ thể của cô, không biết có phải do nước từ thứ kia chảy ra hay không mà Nghệ Tử cảm thấy phía dưới rất trơn, qυყ đầυ to như trứng gà kia liên tục cọ lên hạt châu nhỏ xinh của cô, có lúc còn chạm vào môi âʍ ɦộ, sau đó ấn thẳng vào tiểu huyệt Nghệ Tử.
“A…Đau...”
Mặc dù đối phương chỉ mới cọ xát bên ngoài, vẫn còn chưa tiến vào nhưng Nghệ Tử đã kêu lên, tuy vậy Trương Mậu cũng chẳng thèm quan tâm, động tác của hắn ngày càng mạnh, nếu không phải cơ thể của cô chưa từng bị đàn ông khai mở, cửa vào vẫn còn rất chật hẹp thì dươиɠ ѵậŧ kia đã sớm đâm sâu vào rồi.
Nhưng mà đâm vào hay không cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Trương Mậu lại ngậm đầu ngực của cô, còn liên tục mυ'ŧ lấy nó, Nghệ Tử bị hắn làm cho mất không chế, cơ thể không tự chủ được mà vặn vẹo, phía dưới dường như càng lúc càng ướt.
Qυყ đầυ to lớn thừa dịp hoa huyệt đang trơn trượt, nhanh chóng đi vào.
Nghệ Tử lại khóc, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, cô biết mình sắp bị xâm phạm rồi, nhục bổng của hắn chẳng mấy chốc nữa sẽ tiến vào cơ thể cô.
Cô không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ muốn lập tức chết đi.
Đầu rùa kia hình như đã chui vào được một đoạn rồi, Nghệ Tử tuyệt vọng nhắm mắt lại, lúc này, bên cạnh chợt xuất hiện bóng người, một nhát rìu mang theo ánh sáng chói mắt chém vào cơ thể Trương Mậu.
Trong nháy mắt, máu tươi bắn tung tóe lên người Nghệ Tử, cây gậy đang nằm ở hạ thể cô cũng nhanh chóng rời ra.
Vậy nhưng Nghệ Tử không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào, bởi vì khi nhìn rõ được tướng mạo của người kia, cô lập tức nhận ra hắn chính là người đã đuổi theo cô rất lâu, còn ép cô ngậm dươиɠ ѵậŧ của hắn tại phòng chứa đồ, cũng là thầy giáo dạy thể dục, Chu Mưu.