Yêu Em Đến Điên Cuồng

Chương 1. Chuyện xưa ùa về (h)

Trong căn phòng nhỏ có chút tối tăm ở một toà chung cư cũ, mọi vật dụng ở đây tuy đơn sơ nhưng được sắp xếp khá gọn gàng, mà lúc này cách đó không xa, trên chiếc giường nhỏ ở góc phòng có một cô gái xinh đẹp yểu điệu, quyến rũ mị người đang nằm im chìm vào giấc ngủ say.

Khó khăn mở cửa phòng bước vào, trong người lại thấy choáng váng, bước đi thật sự có chút không còn vững, Cố Trạch Dương dụi mắt mấy lần, có nằm mơ hắn cũng không ngờ tới một ngày mình và Hoắc Ngữ Yên sẽ cùng nhau ở chung trong hoàn cảnh kỳ quái như lúc này......

Cơ thể lúc này thực khó chịu, toàn thân càng lúc càng nóng, rạo rực trống rỗng. Rõ ràng ly rượu vừa nãy hắn uống cùng Cố Viễn Đông có vấn đề.

Ngay lúc này, ánh mắt hắn không chút nào che dấu du͙© vọиɠ chiếm hữu đối với Hoắc Ngữ Yên, cô gái khiến hắn muốn hết mực yêu thương nhưng lại không thể yêu.

Ánh mắt bi thương, nhẫn nhịn của hắn cứ lẳng lặng dừng ở người mình yêu đang nằm im mềm mại trên giường.

Thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã ngấm quá nặng, hắn có thể nhịn đến tận bây giờ đã là cực hạn rồi, huống hồ người trước mặt lúc này lại là người con gái mà hắn yêu thương nhất, hương thơm trên người cô tản ra như một loại ma lực chí mạng.

Bàn tay to của hắn run run khẽ chạm vào cơ thể của cô, dưới lớp áo khoác mỏng là làn da trắng nõn mịn màng tới phát sáng.

Đôi mắt đen thẫm của hắn nhìn cô càng nóng rực, sau đó trực tiếp dùng hai tay nâng người cô dậy cởi bỏ áo khoác ngoài ra, từ phía sau đem người cô ôm vào trong ngực.

Cố Trạch Dương biết lợi dụng lúc này để chiếm đoạt cô sẽ khiến cô căm ghét hắn, hận hắn, nhưng sự việc lúc này không phải do hắn lên kế hoạch.

Hắn cũng đã từng hy vọng ông trời có thể thay đổi số phận của chính mình, làm cho hắn xứng đôi với cô, hắn nguyện ý làm tất cả cho cô, thậm chí có thể dâng cả mạng mình cho cô, chỉ cần cô nguyện ý thử thương hắn...

Khẽ xoay người cô lại đối diện cùng mình, hắn nhanh chóng tìm môi cô, mới đầu chỉ nhẹ miết lấy nhưng như vậy thật không đủ, hắn muốn nhiều thêm nữa. Bàn tay thô to bóp lấy hai bên má làm cho cô hé miệng rồi bá đạo đem đầu lưỡi xâm nhập vào trong liếʍ mυ'ŧ vô cùng thô bạo.

"Ngô.. ngô...ư!!"

Trong miệng lan tràn hương vị bạc hà lạnh lẽo xa lạ, đang từng chút từng chút cắn nuốt, cảm giác hít thở không thông làm Hoắc Ngữ Yên theo bản năng kháng cự lại, từ sâu trong giấc ngủ mà bừng tỉnh.

Miệng nhỏ mở ra nhanh chóng hít lấy không khí mà hô hấp cũng trở dồn dập, lúc nhận ra tình trạng của bản thân liền sợ hãi la lên một tiếng, mở trừng đôi mắt xinh đẹp về phía người đàn ông đang gần sát bên cạnh.

Trong phòng không mở đèn, chỉ có đèn đường bên ngoài cùng ánh trăng ban đêm chiếu vào nhưng cô có thể nhận ra người đàn ông với vóc dáng cường tráng to lớn này là Cố Trạch Dương.

"Anh...Cố, anh muốn... làm gì? Xin anh.. buông tha tôi... tha cho tôi đi.."

Hoắc Ngữ Yên sợ hãi thở gấp, thậm chí toàn thân đều run rẩy, hai mắt đã ầng ậng nước, cô liền níu chặt y phục còn ít ỏi trên người lại, đem mình lui lại phía sau khi nhìn thấy ánh mắt tối sầm đầy ham muốn du͙© vọиɠ của hắn.

Cố Trạch Dương bắt gặp ánh mắt sợ hãi cùng hành động trốn tránh, xa lánh của cô thì nhếch mép cười lạnh, tay to vươn ra bắt lấy mắt cá chân cô, không cần dùng nhiều sức kéo một cái thì cô liền bị kéo trở về giữa giường.

"Muốn đi nơi nào?"

Sau đó nắm chặt lấy cằm của cô, không cho cô có nửa phần trốn tránh, môi mỏng liền áp xuống đôi môi mọng đỏ của cô mà hung hăng chiếm giữ, thanh âm hôn mυ'ŧ ái muội vang lên quanh quẩn trong không gian yên tĩnh.

Giờ khắc này, không hẳn chỉ do tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ© mà còn do phần tình cảm mãnh liệt mà hắn chôn giấu bấy lâu nay bây giờ đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà hưng phấn đến máu nóng sôi trào, vô số ý niệm điên cuồng lóe lên trong đầu.

Mắt đẹp của cô trừng lớn hoảng sợ nhìn về phía hắn, hai tay đặt trên l*иg ngực hắn cố gắng đẩy mạnh

"Dừng lại... Chúng ta.....Không thể."

Thân hình cao lớn săn chắn của hắn do giãy dục điên cuồng của cô mà cũng khẽ lay động theo.

Buông bỏ môi cô ra rồi chầm chậm đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô đang hoảng sợ mà khuôn mặt đã tái nhợt trắng bệch.

Hai tay Cố Trạch Dương dứt khoát bắt đầu cởi bỏ quần áo của chính mình. Thân thể đàn ông vô cùng săn chắc, cơ bắp rõ ràng, đợi khi hắn đem chiếc qυầи ɭóŧ còn sót lại trên người ném xuống thì Hoắc Ngữ Yên càng sợ hãi tột độ, mặt đã đỏ tới mức như muốn chảy máu.

"A! Tránh ra, không cần...không cần lại gần đây...."

Hoắc Ngữ Yên thét đến chói tai, nhưng vẫn không ngăn cản được hành động đem cả thân hình cao lớn đó đè cô chặt chẽ ở dưới thân.

"Không cần mà, anh Cố...van xin anh, buông tha tôi đi, xin anh mà...huhu"

Cô tuyệt vọng cầu khẩn mong hắn có thể thu lại hành động, hai mắt cũng đã đẫm nước đáng thương ngước nhìn hắn.

"Không kịp nữa rồi..."

Hơi thở hắn khàn khàn, không khó để nhận ra hắn đang ẩn nhẫn đến mức nào.

Áp chế hai tay cô lại rồi nhanh chóng cởi bỏ quần áo còn sót lại của cô xuống, lúc này cả cơ thể trắng nõn mềm mịn trơn bóng của cô hiện ra, hắn nhìn không sót một phân, đáy mắt liền lóe lên ánh sáng nguy hiểm.

"Ngữ Yên, em thật đẹp...còn đẹp hơn cả tượng tượng trong mơ của anh..."

Giọng nam trầm khàn mang theo hơi thở điên cuồng thì thầm bên tai cô. Từ sâu thẳm trong tâm trí hắn đang gào thét.

Hắn muốn cô! Hung hăng chiếm hữu cô! Cô là của hắn, chỉ của một mình hắn!

"Không muốn... Tôi không muốn, đừng làm vậy mà...đừng động vào tôi! Anh mà làm vậy tôi sẽ hận anh, sẽ không bao giờ tha thứ cho anh..."

Nước mắt theo động tác lắc đầu của Hoắc Ngữ Yên rớt xuống thấm ướt cả khuôn mặt xinh đẹp nhưng bất lực, tuyệt vọng.

"Vậy thì hận đi, nếu hận làm cho em không quên được anh thì càng tốt..."

Cố Trạch Dương lạnh lùng phun ra câu nói mà bản thân hắn cũng cảm thấy hận chính mình.

Hoắc Ngữ Yên là cô gái vô cùng xinh đẹp, cứ như tiên tử trên trời. Hai năm trước khi tình cờ giúp cô thoát khỏi đám yêu râu xanh thì hắn đã bị cô mê hoặc, tâm cũng bị cô lấy đi. Hắn đã cố trốn tránh phần tình cảm này, nhưng ông trời dường như cứ thích trêu đùa số phận của hắn, khiến cho hắn một lần nữa trở thành ân nhân cứu mạng của cô trong một lần cô bị đối thủ của Hoắc thị bắt cóc.

Nhưng hắn chưa bao giờ quên thân phận của hai người quá cách biệt. Cô như ánh mặt trời ở trên đám mây xinh đẹp, còn hắn chỉ là tên sửa xe ở một garage xe hơi tư nhân, lôi thôi lem luốc, giống như thứ cỏ dại hèn mọn sợ ánh nắng, hai người hoàn toàn ở hai thế giới khác nhau, chưa bao giờ hắn dám mơ sẽ có ngày cùng nàng công chúa là cô ở chung một chỗ.

Nếu bây giờ ông trời đã cho hắn cơ hội có được cô thì hắn sẽ nắm bắt lấy, chỉ một lần có được cô dù bắt hắn trả giá như thế nào hắn cũng sẽ chấp nhận, ai bảo hắn lại yêu cô đến như vậy!

Bàn tay to do kìm nén nãy giờ đã nổi đầy gân xanh vươn tới bắt lấy eo nhỏ của cô kéo lại, khuôn mặt không hẳn là quá đẹp trai nhưng rất nam tính, đuôi mắt hơi xếch, lạnh lùng trưởng thành hơn so với tuổi, hắn đem cả khuôn mặt chôn ở bộ ngực sữa trắng nõn nà của cô không ngừng cắи ʍút̼.

Hoắc Ngữ Yên bị hành động của hắn làm cho rùng mình, nhắm nghiền hai mắt, cô không dám mở mắt ra nhìn tất cả những chuyện này, nhìn người mà mình đã rất tin tưởng lại làm ra loại chuyện ghê tởm này.

Giữa hai chân rất mau liền có một cánh tay cứng rắn nóng hổi len vào, Hoắc Ngữ Yên theo bản năng khép lại che đi nơi thẹn thùng yếu ớt.

Mà Cố Trạch Dương lại càng không theo mong muốn của cô, tay lớn trong giây lát liền nắm lấy bắp chân mảnh khảnh của cô mở ra thật rộng

"A.... a! Không cần...Đừng nhìn..."

Hoắc Ngữ Yên vặn vẹo né tránh, nhưng với sức lực của cô một chút cũng không ảnh hưởng đến hắn đang chăm chú xem xét địa phương nhạy cảm nhất của phái nữ.

"Thật đẹp..."

Dưới lớp lông mỏng mềm mại uốn lượn ôm lấy nụ hoa màu đỏ hồng đang khép chặt, hai cánh hoa no đủ mê người đang mấp máy giựt giựt như đợi chờ người đến khai phá. Sâu thêm chút nữa, dưới hai cánh hoa là hạt châu nhỏ đang ẩn nấp bên trong.

Cảnh đẹp kiều diễm trước mắt khiến Cố Trạch Dương nhịn không được liền duỗi tay vỗ về chơi đùa. Đầu ngón tay hơi lạnh khẽ chạm vào miệng huyệt ấm nóng, tách hai cánh hoa sang hai bên, rồi nắm lấy hạt đậu đỏ non nớt, vân vê nắn bóp.

"Không.... không cần....a..."

Đây là thứ cảm giác gì mà lại khiến toàn thân cô không còn chút hơi sức phản kháng, cơ thể trở nên tê dại, hai mắt ngập nước bất lực nhìn hắn nói không thành câu.

"Nơi này của Tiểu Yên đã từng có ai sờ qua chưa? Vẫn còn nhỏ hẹp đỏ hồng tới vậy a....không biết mùi vị có thơm ngọt như mật không? Hửm"

Vừa nói xong hắn áp luôn môi mỏng lên trên nụ hoa, lưỡi to bắt đầu vươn ra linh hoạt bú ʍúŧ.

"Ân....a.... ha, đừng ...dừng lại... Buông ra.....Không cần hút...a..."

Hai chân cô đá lung tung muốn đẩy đầu hắn ra nhưng phản kháng của cô lúc này chỉ làm ham muốn của hắn tăng thêm.

Âʍ ɦộ non nớt chưa bao giờ bị dị vật xâm nhập liền trở nên nóng bừng, lưỡi Cố Trạch Dương hết xoay tròn liếʍ láp, sau đó lại dùng sức bú hút, môi lưỡi lưu luyến bối thịt non mềm thơm ngọt mà liên tục qua lại.

"Ngọt quá, nước ở âʍ ɦộ của tiểu Yên thật ngon..."

Âm thanh liếʍ mυ'ŧ da^ʍ mị không ngừng vang lên, Hoắc Ngữ Yên từ hoảng hốt vùng vẫy đã biến thành trầm thấp nức nở.

Kɧoáı ©ảʍ xa lạ theo động tác không ngừng của hắn làm cô cảm thấy chính mình sắp nhịn không nổi.

Đầu nhỏ lắc lư khiến mái tóc mềm mại rối tung, cả thân thể đã lấm tấm mồ hôi, làn da trắng nõn cũng đã ửng hồng.

"Đừng, đừng ── ưm a!"

Chỗ đó làm sao hắn có thể làm như thế? Thật bẩn!

Bàn tay mảnh khảnh xiết chặt ga nệm dưới thân, cô khóc càng lợi hại hơn

"Đủ...đủ rồi... Anh tha cho tôi đi, xin anh, tha tôi đi..."

Ngước khuôn mặt đã dính đầy chất lỏng trong suốt lên, hắn nhếch cao khoé miệng cười trầm thấp nói:

"Bảo bối, còn chưa xong mà, anh còn chưa cho em ăn gậy thịt của anh nữa, ngoan... để gậy thịt của anh tiến vào trong, cắm cho em tới sung sướиɠ mới thôi....!"

Bàn tay chống ở bên hông cô, qυყ đầυ thô to sau vài cái ma sát liền thẳng lưng, bờ mông rắn chắc dứt khoát một cú đâm tới tận gốc.

"Đau quá...a...a, mau lấy ra ngoài đi...xin anh! Tôi không muốn... ô ô!!"

Giờ phút này, Hoắc Ngữ Yên chỉ cảm thấy đây là một cơn ác mộng mà suốt cuộc đời cô khó có thể nào quên!

Cố Trạch Dương hơi thở hổn hển nặng nề, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt lấy tóc bết dính bên má của cô, môi mỏng hôn lấy miệng nhỏ mấp máy, mạnh mẽ liếʍ hút.

Bên dưới bờ mông rắn chắc vẫn điên cuồng đong đưa, mỗi một lần đều xâm nhập vào thật sâu. Từ chỗ hai người kết hợp truyền ra tiếng nước tạo nên một cảnh tượng ái dục ướŧ áŧ không chịu nổi.

"Ách...dừng...dừng lại..."

Mi tâm xinh đẹp bỗng dưng nhíu chặt, thân thể mềm mại của Hoắc Ngữ Yên có chút chịu không nổi va chạm cuồng mãnh và dã man như vậy mà kêu ra tiếng.

Hàm răng trắng như đều tăm tắp đem môi dưới cắn đến đỏ bừng, toàn bộ thân thể ở trong lòng hắn run rẩy kịch liệt.

"Muốn tới sao?"

Cố Trạch Dương rời môi cô ngẩng mặt lên nở nụ cười ngập tràn nồng đậm. Hắn tận tình vuốt ve thân thể mỹ nhân phía dưới, cuối cùng lần xuống vị trí hai người kết hợp vuốt ve mãnh liệt.

"A....Đừng...đừng...tôi chịu không nổi nữa...dừng lại đi...xin anh...cầu xin anh..."

Hoắc Ngữ Yên bật ra tiếng hét, dùng đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn hắn.

"Muộn mất rồi...không thể dừng lại...bảo bối của anh...đừng quên anh nhé!"

Hắn cúi đầu, ở bên tai cô khe khẽ thì thầm, nhưng trong thanh âm lại tràn ngập cầu xin.

Cưỡиɠ ɧϊếp người mình yêu thương nhất, đây là bi ai đến mức nào!

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Cố Trạch Dương cũng thoả mãn, thân thể rắn chắc đã ẩm ướt đầy mồ hôi, sau một trận run rẩy, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực của chính mình phóng thích đến chỗ sâu nhất trong thân thể cô.

"Yên nhi...cho em...cho em hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh...nhận lấy...tất cả của anh đều cho em...a..."

Hoắc Ngữ Yên từ trong ác mộng bừng tỉnh, mạnh mẽ ngồi bật dậy, bàn tay trắng nõn che lại trái tim đang đập dồn dập của mình, tay còn lại nắm chặt vạt áo ngủ, mắt đẹp vẫn còn trợn to vì sợ hãi nhanh chóng nhìn xung quanh căn phòng.

Sau một lúc lâu mới thở hắt ra, thân thể thả lỏng.

Thật may, đó chỉ là giấc mơ!

Hiện tại cô đang ở trong phòng khách sạn ở một resort tư nhân cao cấp gần bãi biển để dự đám cưới ngoài trời của bạn thân vào sáng mai.

Có lẽ là lạ chỗ, nhưng mà... Sao cô lại mơ thấy chuyện xảy ra sáu năm trước?

Đã lâu lắm rồi cô không còn nhớ đến chuyện này nữa, cô cũng nghĩ rằng mình đã quên được người kia, nếu ...không có cuộc gặp ngoài ý muốn vào chiều mưa hôm nay....

Thuận tiện nhìn chiếc điện thoại ở trên đầu tủ, mở lên xem thì cũng đã ba giờ sáng...

Nằm xuống cố gắng nhắm mắt nhưng làm thế nào cũng ngủ không được....chuyện xưa lại bắt đầu theo giấc mơ kia mà ùa về...