Hạ Lưu

Chương 4: Giao hợp ở vườn hoa đằng sau

Lục Tri Hạ trở về căn phòng của mình như bị mộng du, đóng cửa lại, cô đứng ở sau cửa một hồi lâu không động đậy, Tô Cảnh thế mà lại không có cách nào cương lên được? Thế mà anh lại không được! Có phải chính vì thế, chị mới không chịu cô đơn vụиɠ ŧяộʍ với Tô Chí Dũng không?

Chuyện anh rể xảy ra tai nạn xe cộ, Lục Tri Hạ cũng biết, mùa hè năm ngoái, bố mẹ rời nhà đi xa một chuyến, chính là đến thành phố này để thăm Tô Cảnh, lúc đó có hơi nghiêm trọng, ở viện mất nửa tháng, Lục Tri Hạ bận chuẩn bị thi đại học, không đi theo đến đây.

Không ngờ di chứng sau tai nạn ấy lại là anh rể không cứng lên được.

Lục Tri Hạ nhớ đến cuộc hội thoại nghe trộm được ở tầng ba, anh rể không muốn chị dày vò anh, chị gái kiên trì muốn khẩu giao cho anh, sau đó là đến âm thanh nước nhèm nhẹp mờ ám truyền ra, chắc là ở trên miệng.

Bây giờ Lục Tri Hạ nhớ lại, có một cảm giác mặt đỏ tía tai ngại ngùng, người anh rể lạnh lùng cấm dục như vậy, bị chị gái cưỡng chế cởϊ qυầи ra, côn ŧᏂịŧ không cứng lên được bị chị vuốt ve liếʍ nuốt... Tuy Lục Tri Hạ không tận mắt nhìn thấy cảnh ấy, nhưng chỉ tưởng tượng thôi đã thấy quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trái tim nhỏ của cô căn bản không có cách nào chịu được.

Nói như vậy, chị gái nɠɵạı ŧìиɧ, có phải là do những chuyện này? Nhưng anh rể cũng quá đáng thương rồi, không những không có cách nào làm một người đàn ông thực thụ, vợ còn nɠɵạı ŧìиɧ, đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ còn là bố của mình.

Lục Tri Hạ đặt mình vào vị trí anh mà nghĩ, cảm thấy hiện thực này quả thực làm người khác sụp đổ.

Nửa đêm, Lục Tri Hạ lại vô cớ bừng tỉnh một lần nữa, rõ ràng cô ngủ rất yên ổn, đột nhiên giống như một chân giẫm vào không trung, choàng tỉnh dậy, sau khi tỉnh, cô cũng không dám động loạn, vội nhắm mắt lại để tìm lại ý ngủ, nhưng mà khi nhìn ra vườn hoa ở sân sau từ cửa sổ, mơ hồ truyền đến âm thanh mập mờ.

Trong lòng Lục Tri Hạ kêu lộp bộp, vội mở mắt ra, thầm nghĩ không phải chứ, không phải là chị gái và bố chồng của chị chứ, như vậy cũng quá con mẹ nó không hợp lý rồi, tối nay anh rể vừa quay lại, trước khi ngủ hai vợ chồng họ còn nghịch côn ŧᏂịŧ ở trong phòng, lúc này mới qua đi bao nhiêu tiếng, chị lại lăn lộn với Tô Chí Dũng rồi? Còn ở vườn hoa sân sau? Như vậy cũng quá trắng trợn táo bạo rồi, cô ấy không sợ bị anh rể phát hiện sao?

Lục Tri Hạ lật người, dứt khoát kéo cao chăn vùi đầu mình vào, muốn nhắm mắt làm ngơ, tối hôm qua cô mới phát hiện hóa ra chị rất lẳиɠ ɭơ, hôm nay lại phát hiện hóa ra chị không có giới hạn, phát hiện này làm cô cảm thấy rất mệt tim.

Chị gái trong lòng cô là hoàn mỹ, bây giờ coi như hoàn toàn tan thành trăm mảnh rồi.

Ép buộc bản thân nhắm mắt lại, nhưng qua một lúc, Lục Tri Hạ vẫn cam chịu xốc chăn lên lật người xuống giường, cô vừa ghét bỏ hành vi quá giới hạn của chị gái, lại vừa tò mò muốn chết, muốn trộm nhìn xem một cái, xem bọn họ có phải thật sự đang làʍ t̠ìиɦ ở phía dưới không.

Lục Tri Hạ không dám bật đèn, sau khi đôi mắt thích ứng với ánh sáng, bố cục trong phòng cũng nhìn được rõ ràng, cô nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên cửa sổ, vén một góc rèm lên nhìn xuống dưới, vườn hoa ở sân sau là một mảng tối đen, chỉ có ngọn đèn đường đứng trong đám cây, yếu ớt tỏa ra ánh sáng lạnh, trong góc dựa sát bên tường, là góc chết ánh đèn không chiếu đến, Lục Tri Hạ lờ mờ nhìn thấy có hai bóng người đang trốn ở đó.

Khoảng cách có hơi xa, Lục Tri Hạ không có cách nào nhìn rõ, cho đến khi bọn họ bắt đầu động, đổi một vị trí khác, cô mới mượn được một tia ánh sáng yếu ớt, nhìn rõ dáng vẻ của họ.

Trời ạ, hai người đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, chị gái nửa quỳ trên mặt đất, trên cổ có đeo cái vòng, vòng cổ nối với một sợi dây thừng, mà một đầu kia của dây thừng nằm trong tay Tô Chí Dũng.

Lục Tri Hạ ôm tim, này... này... này cũng quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi! Chơi lớn như vậy sao? Nếu anh rể đột nhiên thức dậy, phát hiện dáng vẻ này của bọn họ, vậy có lẽ phải phát động thế chiến thứ ba mất!

Lục Tri Hạ vừa phỉ nhổ, vừa lén lút đẩy cửa sổ ra một chút, nghe trộm xem hai người nói gì, có đều cô không nghe được gì cả, chị gái chỉ là sướиɠ không chịu được, mới rêи ɾỉ hai tiếng, sau đó cô ấy bị Tô Chí Dũng dắt bò về phía trước vài bước, trong miệng bị nhét một cây dươиɠ ѵậŧ thô to, vừa cứng vừa thẳng, cô ấy liếʍ vô cùng trầm mê, dáng vẻ yêu đến chết cây côn ŧᏂịŧ đó.

Có lẽ trước khi đi ngủ cô ấy giúp anh rể liếʍ gậy thịt, chắc anh rể vẫn không cứng lên được.

Lục Tri Hạ cảm thấy bản thân thật sự được mở rộng tầm mắt, có thể hai người dưới tầng cũng cảm thấy yêu đương vụиɠ ŧяộʍ quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không dám ở lại lâu, đợi chị gái giúp Tô Chí Dũng khẩu giao đến bắn ra, bắn đầy cả mặt chị, Tô Chí Dũng lại dắt chị vào trong nhà.

Đêm nay lại là một đêm mất ngủ.

Sáng hôm sau, cả một nhà đầy đủ ngồi trước bàn ăn dưới tầng ăn sáng, Lục Tri Hạ vốn dĩ muốn ngủ nướng, bởi vì đêm hôm trước cô lại chịu phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mất ngủ rồi, có điều chị gái vẫn kéo cô từ trên giường xuống, nói anh rể sáng hôm nay phải đến trường một chuyến, hỏi Lục Tri Hạ có muốn qua đó để làm quen hoàn cảnh cùng không.

Ngôi trường Lục Tri Hạ báo danh chính là trường mà Tô Cảnh giảng dạy, vậy nên quan hệ của hai người trong tương lai không chỉ là anh rể và em vợ, còn có thể là thầy giáo và học sinh nữa.

Nếu anh rể đã đồng ý đưa cô đi thăm quan, cô đương nhiên cũng vui vẻ đi theo, có điều khi đối diện với chị gái, Lục Tri Hạ vẫn có hơi không tự nhiên, bởi vì trong đầu cô, có thêm dáng vẻ chị gái để trần cơ thể, đeo vòng cổ bò trên đất, khung cảnh ấy dày vò cô cả một buổi tối, hoàn toàn không xóa đi được.

Nhân lúc anh rể rời khỏi bản ăn, Lục Tri Hạ nhịn không được hỏi chị gái: "Cổ chị bị làm sao vậy?"

"Sao vậy?" Chị gái giơ tay sờ lên cổ.

"Chỗ này có hơi đỏ, hình như là một vòng?" Lục Tri Hạ nói rồi nhìn phản ứng của chị gái.

Chị gái quả nhiên có một giây hoảng hốt, sau đó tìm một lý do đường hoàng, nói: "Có thể do buổi sáng lúc thử vòng cổ bị đấy."

Lục Tri Hạ:...

Hơn chín giờ, Lục Tri Hạ ngồi lên xe anh rể ra ngoài.

Bình thường Tô Cảnh là người không hề thích nói chuyện, cũng sẽ không chủ động tìm chủ đề để nói, hơn nữa anh với Lục Tri Hạ không tính là thân quen, ngoại trừ nói một số việc liên quan đến trường học, cũng không có gì có thể nói nữa, hai người đều trầm mặc cả đường.

Lục Tri Hạ cứ ngồi ở ghế phó lái, bị bảng điều khiển ngăn cách với Tô Cảnh, đây có lẽ là lần hai người có khoảng cách gần nhất, gần đến nỗi Lục Tri Hạ có thể dễ dàng ngửi được hương thơm trên người đàn ông, mùi gỗ thông thoang thoảng.

Mỗi một cử động giơ tay nhấc chân đều mang khí chất cao quý, nhưng người đàn ông như vậy, côn ŧᏂịŧ lại không cứng được, mà vợ anh tối hôm qua còn bị bố anh dắt dạo chơi một vòng ở vườn hoa đằng sau.

"Anh rể, hình như tối qua em nghe được âm thanh kỳ lạ ở sân sau, anh có nghe thấy không?" Lục Tri Hạ cẩn thận thăm dò hỏi.

Tô Cảnh quay vô lăng sang trái, mới nói: "Chuyện từ lúc nào?"

"Chắc là nửa đêm, em cũng không biết là mấy giờ."

"Dạo gần đây chất lượng giấc ngủ của anh không tốt, tối hôm qua trước khi ngủ đã uống thuốc ngủ." Lời này có nghĩa là, anh ngủ rất say, không nghe thấy gì cả.

Thảo nào chị gái và Tô Chí Dũng lại không kiêng nể gì như vậy, hóa ra biết được anh rể đã uống thuốc ngủ, sẽ không tỉnh dậy!