Cô thật sự hi vọng Hạ Khinh Chu bình an vô sự.
Nếu nói cô còn có chút chấp niệm cuối cùng với anh thì chính là hi vọng anh có thể sống lâu trăm tuổi. Ngay cả khi sau này họ có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Vài tháng này chỉ là một cái phất tay. Chớp mắt đã trôi qua. Giang Uyển đã thi đỗ thành công mà không hề khó khăn, đến được Giang Bắc mà cô mong muốn. Lúc đó tập thể lớp rất sôi nổi, bọn họ bàn nhau cùng tụ tập ăn cơm. Giang Uyển lần này không tham gia.
Chu Gia Mính bị ảnh hưởng bởi mối tình trước, cô ấy đã ngơ ngẩn mấy tháng trời, và không thể hiện tốt lắm trong kỳ thi. Cả tình yêu và học tập đều thất bại thảm hại. Mọi người đều bận bịu bên cạnh, khai sáng cho cô ấy.
Mấy người trong ký túc xá bọn họ ở nhà Giang Uyển tổ chức một bữa tiệc chia tay nho nhỏ.
Tiễn biệt Giang Uyển.
Một vài người trong số họ là bạn thân của Giang Uyển, và cũng là một trong số ít những người biết kế hoạch tương lai của cô. Tất cả họ đều biết làm bác sĩ không biên giới nguy hiểm như thế nào. Không chỉ nguy hiểm, mà còn mệt mỏi và khổ cực. Nhưng cũng biết rằng lý tưởng là cao siêu, họ đều là những sinh viên vừa rời khỏi khuôn viên nhà trường, trong lòng ai cũng giữ lại những mộng tưởng thuần khiết nhất.
Vì vậy, chúc cô sau này thành công suôn sẻ.
Hôm đó, họ đã uống rất nhiều rượu và nói rất nhiều điều.
Nguyễn Huân nói: "Thời gian trôi nhanh thật. Mình còn nhớ khi mới nhập học, chúng ta không quá quen thuộc với nhau. Chúng ta còn nói chuyện riêng với nhau, người đẹp như Giang Uyển chắc chắn không dễ dàng thân thiết, bình thường luôn được vây quanh tâng bốc, vừa gặp đã thấy lạnh lùng. "
Sau khi nghe điều này, Chu Gia Mính mỉm cười: "Khi đó, ba người chúng ta vẫn còn ở trong một nhóm, và nói về bạn trai của cậu ấy trong đó mỗi ngày. Một ngày hận không thể tới 3 lần, cũng không thấy mệt."
Lúc đó thật sự rất hồn nhiên, vô tư, không có gì phải lo lắng và bản thân luôn có sự liều lĩnh. Khi bị ngã thì đứng dậy và lao về phía trước. Nhưng hiện tại không như vậy nữa. Bây giờ nếu bị ngã, lại muốn tìm một nơi thoải mái để tiếp tục nằm. Con người sao lại thế này, càng nhiều tuổi càng sợ này sợ kia.
Chu Gia Mính ôm lấy Giang Uyển, nước mắt âm thầm chảy ra: "Khi đi Giang Bắc, nhớ đừng quên bọn mình."
Giang Uyển cười ôm cô ấy: "Không, sẽ không quên các cậu đâu."
Làm sao cô có thể quên họ?
Trong cuộc đời này, cô đã gặp quá ít người, vậy nên càng trân quý hơn.
-
Vào ngày cô rời Bắc Thành, không biết Tống Thiệu An nghe ngóng được tin tức từ đâu mà đến sân bay tiễn cô. Tống Thiệu An vốn luôn tỉ mỉ, lúc này nhìn rất lộn xộn, người vẫn thở hổn hển. Cứ như là một đường chạy tới, tóc tai rối tung hết cả lên. Tóc ngang trán xõa xuống, lộ ra một chút ôn hòa.
"Vẫn ổn." Khi hơi thở của anh dịu đi một chút, anh cười nhẹ nhõm, "Bắt kịp rồi."
Anh đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ dài: "Quà, chúc mừng."
Giang Uyển lần này cũng không từ chối, cô đưa tay nhận lấy, cảm ơn anh. Giọng nói nhẹ nhàng và chậm rãi.
Tống Thiệu An cười nói: "Chúc em một đường thuận lợi."
Giang Uyển gật đầu: "Cũng chúc anh có một tương lai tươi sáng."
Trước khi đi qua kiểm tra an ninh, cô quay đầu nhìn ra ngoài một cái. Thành phố này, thành phố đã giam giữ cô hơn mười năm, cuối cùng cũng rời đi được rồi.
Cụ thể không thể nói là cảm giác như thế nào, có lẽ là, nhẹ nhõm.
-
Khí hậu ở Giang Bắc hơi ẩm, không khô như Bắc Thành.
Khi mới đến, cô vẫn còn hơi khó chịu. Cô nổi mẩn đỏ và ngứa khắp người. Bác sĩ nói rằng cô không quen với thổ địa nơi này, và kê một số loại thuốc cho cô.
Ngôi nhà được chọn ở gần đó, ngôi nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách. Giá thuê nhà ở Giang Bắc rẻ hơn nhiều so với Bắc Thành, và cô cũng đã tiết kiệm được rất nhiều tiền trong những ngày này. Nên kinh tế khá hào phóng.
Hàng xóm mới là cư dân cũ ở đây, khi gặp nhau họ thường chào hỏi. Giang Uyển chậm nhiệt, khi bọn họ khi lên tiếng chào hỏi sẽ nhẹ nhàng đáp lại. Rồi không còn lời nào nữa. Tính cách không thể thay đổi trong một sớm một chiều và cần một thời gian để thích nghi với môi trường mới.
Người trong nhà biết cô đã qua Giang Bắc, thậm chí còn tìm cách liên lạc với cô. Nhưng Giang Uyển rất kiên định, thậm chí còn đổi số. Cô quyết tâm hoàn toàn tách khỏi quá khứ.
Trong đó có Hạ Khinh Chu.
Cô đã xóa thông tin liên lạc của anh.
Trên thực tế, đây là cách tốt nhất với cả hai. Cô biết ơn những điều tốt đẹp mà anh đã từng mang đến cho cô, và cũng sẽ không bao giờ quên điều đó.
Có tiếc nuối không?
Có thể là có.
Tình cảm bao năm đã vội kết thúc theo cách này. Nó giống như một vở opera không được hát xong vậy. Nhưng đây là kết quả xử lý tốt nhất. Họ đều có con đường riêng để đi. Ở ngã rẽ của cuộc đời, từ lâu bọn họ đã không chung đường. Xuống xe ở một trạm dừng đặc biệt và sau đó tạm biệt là một lẽ thường tình trong cuộc sống.
Trong giấc mơ mà Giang Uyển từng có, cô được Hạ Khinh Chu dẫn ra khỏi một đám sương mù, nơi cô không thể nhìn thấy phương hướng của mình. Bây giờ, cô không như vậy nữa. Cô hiếm khi mơ lại những giấc mơ như thế. Ngay cả khi thỉnh thoảng nằm mơ, những người duy nhất xuất hiện trong giấc mơ là bà, và người mẹ cô chỉ có thể nhớ mặt qua một bức ảnh. Người ta nói rằng, những người mà mình mơ thấy là những người quan trọng nhất trong cuộc đời.
Ở khoảnh khắc mà họ không biết, Hạ Khinh Chu đã bị Giang Uyển âm thầm quên lãng.
-
Thực sự ở Giang Bắc mưa rất nhiều.
Giang Uyển lại bắt đầu viết nhật ký, thay vì viết vào sổ tay, cô lại đăng lên Weibo.
yuan0718: Tôi đột nhiên muốn ăn vải vào ngày sinh nhật của mình, nhưng tôi đã đi khắp các cửa hàng hoa quả nhưng không tìm thấy. Vì vậy, tôi đã đến cửa hàng bánh và mua cho mình một chiếc bánh sô cô la không có nến.
yuan0718: Rất mệt, áp lực rất lớn, thậm chí còn mệt hơn cả thời gian thực tập. Đồng thời, cũng cảm thấy rất may mắn vì đã gặp được những người tốt.
yuan0718: Lá bắt đầu chuyển sang màu vàng. Mùa thu ở Giang Bắc dường như đến sớm hơn ở Bắc Thành. Không nhớ đây là lần thứ mấy đón Tết Trung thu một mình rồi.
yuan0718: Tôi đang rất nỗ lực sống, tình trạng bệnh của tôi đã được cải thiện rất nhiều.
yuan0718: Người tôi hi vọng sẽ bình an, có bình an không?
yuan0718: Nợ anh một lời chúc sinh nhật, lời chúc cuối cùng, đã hứa rồi mà. Sang năm sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Tin tức đã bắt đầu đưa tin về diễn biến của cơn bão trước vài ngày, dự kiến
sẽ đổ bộ vào ngày 15. Mấy ngày đó thành phố nghỉ lễ, Giang Uyển cũng có mấy ngày rảnh rỗi.
Tống Thiệu An đến vào buổi chiều, chuyến bay đã hoãn khá lâu nên anh tự mình lái xe tới. Đặt chiếc bánh vào ghế phụ, cùng anh ta vượt qua hơn một nghìn km.
Giang Uyển đã tắm xong, chiếc bánh mới ăn một miếng được đặt trên bàn, trên đó vẫn chưa có nến. Cô cũng đang quấn khăn lau khô tóc trên đầu thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô cảnh giác liếc qua mắt mèo.
Tống Thiệu An, trong bộ vest và đôi giày da, đứng ngoài cửa mang theo một chiếc bánh tinh xảo.
Cô mở cửa.
Một người bên trong cửa và một người bên ngoài cửa.
Không gặp nhau một năm rồi, ai cũng có thay đổi.
Anh ấy trưởng thành hơn. Còn Giang Uyển, cô gái trước đây luôn lạnh lùng, im lặng, trong mắt không có một tia sáng nào. Giờ đây trở nên khác với những gì trong ấn tượng của anh ấy. Cổ tay không còn đến mức có vẻ như chạm vào sẽ gãy nữa, vòng eo vẫn thon thả nhưng không ốm yếu như trước.
Tống Thiệu An một ngày một đêm lái xe đến từ Bắc Thành xa xôi, lúc này cũng không thấy mệt mỏi.
Anh cười nhẹ nâng chiếc bánh kem trong tay lên cười với cô: "Sinh nhật vui vẻ."