Thẩm Mặc

Chương 23

"Như vậy là được? Chiều nay thực tập sinh này sẽ bị sa thải." Lục Thừa Vũ cười dặn dò thư ký, sau đó đem những tài liệu khác đều đặt sang một bên. Thư ký gật đầu, đi xuống lầu thông báo với trưởng phòng nhân sự. Cửa phòng làm việc đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Thẩm Mặc vẫn là đứng sang một bên.

Cậu biết mình không nên khóc, nhưng cậu là một kẻ vô dụng, không có tự trọng, rơi thêm vài giọt nước mắt cũng không đến nỗi tệ. Cậu khóc thầm, chỉ có những giọt nước mắt trong vắt lăn dài trên má. Nhưng mà, Lục Thừa Vũ không hiểu tâm tình của cậu, ngược lại cầm tờ giấy lên cười một tiếng.

“Sáng nay cậu bị cấp trên mắng vì đi muộn à?” Hắn cười hỏi.

“Ừ.” Thẩm Mặc nghẹn ngào gật đầu.

" sau đó vì đến chỗ tôi nên lại bị mắng nữa à?"

"Phải"

Lục Thừa Vũ lắc đầu, không biết nên nói gì với tên què quặt ngu ngốc này

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy ngu ngốc như cậu."

“Thực xin lỗi.” Thẩm Mặc có chút thở dốc kêu lên, hai má ướt đẫm nước mắt

“tôi lập tức đi ngay, sẽ không làm phiền anh.”

“Đồ ngốc!” Lục Thừa Vũ bất đắc dĩ thở dài, nhìn thấy cậu khóc như vậy, muốn tức giận cũng không được, đứng dậy khóa cửa lại, sau đó đi đến bên cạnh Thẩm Mặc, giơ tay kéo cậu vào trong lòng. Vòng tay, nhẹ nhàng xoa đầu cậu như dỗ dành một đứa trẻ

"Tôi có nói cậu đi sao? Sao cậu lại buồn như vậy?"

“Nhưng tôi, tôi đã bị sa thải rồi.” Cậu rưng rưng nước mắt nhìn đối phương, cảm thấy bàng hoàng và buồn bã. Người đàn ông chợt cười nhẹ, ôm cậu ngồi xuống ghế. Có lẽ là bởi vì tâm tình quá tốt, hắn thậm chí hôn lên khóe mắt Thẩm Mặc, sau đó cắn môi của cậu.

“Chỉ là tôi không muốn cậu tiếp tục làm việc ở bộ phận nhân sự.” Hắn không muốn đổ lỗi cho bên kia về rắc rối mà hắn đã gây ra cho Thẩm Mặc, hắn nhìn vào tờ thông tin và biết rằng chính hắn đã khiến Thẩm Mặc bị mắng

“Từ nay về sau cậu đi theo tôi, chỉ là làm trợ lý sinh hoạt cả đời.

“Hả?” Cậu khó hiểu ngước mắt lên.

"Trợ lý sinh hoạt phụ trách làʍ t̠ìиɦ với tôi." Lục Thừa Vũ thổi vào tai cậu, dươиɠ ѵậŧ cương cứng của hắn lọt vào giữa hai chân Thẩm Mặc. Hắn mới chơi vào lỗ hậu của cậu lúc sáng và hơi khó chịu vì không nhét được dươиɠ ѵậŧ vào tử ©υиɠ của cậu. Lúc này người đang ở trong vòng tay. Hắn không kìm được du͙© vọиɠ dâng trào, cúi đầu hôn lên môi Thẩm Mặc.

Cánh môi quá khô, hắn liếʍ đến mức cậu có chút không khỏe. Mày không tự giác nhăn lại, Thẩm Mặc ở trong lòng ngực nhỏ giọng khóc lóc. Hắn nhấp môi, đánh lên mông cậu một cái, đối phương quả thực biết điều lập tức dừng khóc, ủy khuất kiềm nén nước mắt, giống một cậu bé rúc trong lòng ngực hắn.

"Lục tổng , anh hiện tại muốn làʍ t̠ìиɦ sao?"

"Phải, tự mình cởϊ qυầи." Hắn nhéo một cái lên mông Thẩm Mặc, còn giơ tay vỗ vỗ. Thẩm Mặc không dám phản kháng, ngoan ngoãn cởϊ qυầи. Hắn Cúc huyệt còn bị côn sắt cắm vào.

Lục Thừa Vũ cũng nhận thấy cậu cũng không thích thứ này, rút ra rồi ném vào ngăn tủ bàn làm việc, kéo khóa quần xuống, lấy dươиɠ ѵậŧ từ trong quần ra.

"Tự mình ngồi xuống, tôi muốn cắm vào tử ©υиɠ của cậu." Hắn xác thực thích tư thế này.

"Vâng" Thẩm Mặc thuận theo gật gật đầu, nhưng hốc mắt còn sưng đỏ, bộ dáng ủy khuất dễ bị bắt nạt. Hoa huyệt lúc trước mới bị cái muỗng thọc vào, lúc này vẫn còn ẩm mềm, không cần hắn duỗi tay đi xuống banh ra, trực tiếp ngồi lên liền có thể nuốt trọng cả cây thịt trụ thô to. Hoa huyệt bị một dươиɠ ѵậŧ cực nóng đâm vào, hắn thoải mái đến phát run, nhưng ngực lại ẩn ẩn đau đớn như cũ, trước mắt đều là đau thương.

Qυყ đầυ cứ như vậy thẳng cắm vào chỗ sâu trong hoa huyệt.

Dươиɠ ѵậŧ Lục Thừa Vũ còn hơn một nửa ở bên ngoài, bị nhục đạo mυ'ŧ chặt khiến cho hắn vô cùng thoải mái than thở một tiếng.

Trong đầu thậm chí còn có một ý nghĩ muốn đem bàn làm việc cải tạo một phen, hắn có thể ngồi ở chỗ này làm công việc, còn Thẩm Mặc thì ghé dẩu đít dùng tử ©υиɠ mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn

Quả thật không tồi.

Thẩm Mặc ở trong ngực hắn hơi run run. Kɧoáı ©ảʍ không ngừng từ nơi giao hợp dâng lên, côn ŧᏂịŧ chưa hoàn toàn đâm hét vào bên trong nhưng cũng làm hắn thở dốc không thôi.

Lục Thừa Vũ di chuyển mông qua lại, thọc vào rút ra vài cái, lại dùng sức đánh một cái lên mông cậu,mệnh lệnh: "Cho tôi đi vào."

"Vâng vâng" Cậu vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn đem chân mở ra một chút, khiến cho tử ©υиɠ nuốt lấy qυყ đầυ.

Cổ tử ©υиɠ tuy rằng cũng không dài, nhưng cũng có một khoảng cách, cũng may trước đó đã làm một lần nên bây giờ đi vào cũng không quá khó khăn.

Ngồi ở trong ngực hắn, dươиɠ ѵậŧ cắm vào rất sâu, qυყ đầυ trực tiếp xuyên qua cổ tử ©υиɠ, thẳng tắp tiến vào bên trong. Cậu bị đâm đến cả người đều run rẩy, côn ŧᏂịŧ không nhịn được bắn ra một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng.