Lần này hai người gần như thức dậy cùng một lúc.
Dươиɠ ѵậŧ trong cúc huyệt ‘chào cờ’ dần cương cứng, một động tác rất nhỏ cũng khiến dươиɠ ѵậŧ cọ xát vào tuyến tiền liệt.
Bàng quang chứa đầy nướ© ŧıểυ Thẩm Mặc gần như bị kɧoáı ©ảʍ đánh thức phần dưới vô thức co lại.
Trừ lúc nữa đêm Lục Thừa Vũ giúp Thâm Mặc xả ra một lần thời gian còn lại hắn ngủ rất sâu. Lúc này dươиɠ ѵậŧ bị kẹp chặt cười tủm tỉm ôm chặt lấy Thẩm Mặc.
“Thẩm Mặc?” Giọng nói khàn khàn chưa tỉnh ngủ có chút quyến rũ hơn ngày thường.
“Anh tỉnh rồi?” Thẩm Mặc dụi dụi mắt ngắp một cái
“Vậy tôi dậy làm bữa sáng cho anh, anh đặc biệt muốn ăn gì không? Hôm qua tôi có mua thịt bò còn chưa nấu ấy, anh ăn thịt bò áp chảo nhé —- a!”
Cậu đang nghiêm túc suy nghĩ xem bữa sáng nên ăn gì thì dươиɠ ѵậŧ trong cúc huyệt đột nhiên cọ mạnh lên tuyến tiền liệt đâm sâu tới đáy tràng đạo. Tiếng rêи ɾỉ vô thức tràn ra khỏi miệng cậu hoảng hốt muốn quay lại nhìn nhưng cơ thể lại bất ngờ bị ấn xuống giường. Lục Thừa Vũ dùng tư thế hoàn toàn xâm chiếm nằm đè lên người cậu, hai tay chống xuống giường đâm vào cúc huyệt cậu.
“Ăn cậu trước rồi ăn sáng sau! Cơm trong âʍ ɦộ cậu sao rồi? Đề cả buổi sáng cho cậu nấu đây —-” Bị kẹp sướиɠ như vậy giọng hắn khàn cực kỳ
“Cậu da^ʍ thật đấy đến cúc huyệt cũng kẹp chặt như vậy.”
Sau khi Thẩm Mặc nghe xong theo bản năng kẹp chặt hơn. Dươиɠ ѵậŧ hắn ra vào trong cúc huyệt cậu mỗi lần đều cọ qua nơi khiến cậu sướиɠ run người.
Cậu nằm sấp thở hổn hển mông hơi nâng cao để dễ cho hắn chơi hơn: “Gạo chín đã chín, trào ra khỏi tử ©υиɠ rồi. Ưm Thừa Vũ chắc chắn là đã nấu chín rồi anh đừng lo tôi dùng âʍ ɦộ da^ʍ đút cơm cho anh.”
Tiếng cậu rêи ɾỉ quá quyến rũ Lục Thừa Vũ nhỏ giọng chửi thề đâm mạnh dươиɠ ѵậŧ vào trực tràng của cậu hai hòn dái còn vỗ mạnh vào mông cậu.
Mông Thẩm Mặc bị đánh rung lên cơ thể càng lắc lư về phía trước không ngừng.
Toàn bộ trọng lượng cơ thể hắn nằm đè lên người cậu vốn cậu chưa mắc tiểu lắm tự nhiên lại thấy rất chua xót cậu vươn tay nắm lấy gói khó khăn chạm vào nơi hắn đang hăng sang cày cuốc, toàn thân khẽ run.
“A sâu quá, đâm tới tử ©υиɠ rồi! Thừa Vũ ưm anh đâm nhẹ, đâm nhẹ chút, tôi muốn đi tiểu!”
“Vậy tiểu đi! Tiểu trên giường nè!” Dù sao ban ngày giúp việc cũng đến quét dọn, Lục Thừa Vũ cũng không quan tâm ga trải giường có bị vấy bẩn hay không ngược lại có chút bực mình vì không chơi được tử ©υиɠ dùng sức kéo hai cánh mông thịt lộ ra lỗ nhỏ hồng nhạt
“Mẹ nó chờ tới giữa trau cơm nước xong tôi phải chơi hỏng âʍ ɦộ cậu! Chơi tới khi tử ©υиɠ cậu bị kéo ra ngoài!”
“Hức! Không được! Sẽ hỏng mất, hỏng mất! Sẽ không sinh con được nữa!” Thẩm Mặc sợ hãi khóc lớn
“Tôi cho anh chơi, Thừa Vũ tôi sẽ cho anh chơi, anh đừng kéo nó ra.”
“Cậu còn muốn sinh con?” Lục Thừa Vũ cười đỉnh mạnh vào sâu trong tràng đạo chút
“Cậu muốn sinh con cho ai?”
“Anh! — Hức tôi muốn sinh con cho anh!” Cậu vừa khóc vừa đáp. Mông lại kẹp chặt hơn kɧoáı ©ảʍ từ nơi giao hợp dâng lên.
Bàng quang bị ép chua xót không thôi cuối cùng cậu không chịu nổi nướ© ŧıểυ ngậm từ nửa đêm từ niệu đạo trào ra.
Nhưng vì bị bè nặng nướ© ŧıểυ cực kỳ khó tiết ra: “Thừa Vũ tôi, tôi muốn sinh con cho anh, anh đừng kéo tử ©υиɠ tôi ra.”
“Dựa vào âʍ ɦộ da^ʍ của cậu mà muốn sinh con cho tôi!?” Lục Thừa Vũ hổn hển cười khẽ trong đầu lại bất tri bất giác hiện lên khung cảnh Thẩm Mặc bị chơi cho sưng bụng, du͙© vọиɠ càng dâng cao ngay cả nhịp tim cũng đập nhanh hơn
“Mẹ nó, do cậu nói sinh cho tôi đấy.”
“Hức, tôi sinh cho cậu, tôi sinh con cho cậu, chảy sữa cũng cho cậu bú luôn.”
Dù lúc này ngực Thẩm Mặc còn bằng phẳng nhưng cậu lại hét lên suy nghĩ về sữa khiến hơi thở Lục Thừa Vũ đình trệ. Ý tưởng nuôi nhân thê bò sữa hiện lên sâu trong não hắn không nhịn được chửi thề một cậu ép Thẩm Mặc quay đầu lại hôn mình.
“Là cậu nói đấy. Đến lúc đó mỗi ngày đều phải cho tôi bú sữa đấy, hiểu chưa?”
“Hức, hức!”
Mặc dù buổi sáng phải đến công ty làm việc nhưng Lục Thừa Vũ vẫn đè Thẩm Mặc làm thêm nữa tiếng bắn tinh vào tràng đạo cậu như bắn vào tử ©υиɠ vậy, ánh mắt dần tối đi.
Ga trải giường bị nướ© ŧıểυ của Thẩm Mặc thấm ướt, hắn căn bản không vào nhà vệ sinh mà như ngày hôm qua xả nướ© ŧıểυ vào cúc huyệt cậu rồi dùng nút lần lượt bịt âʍ đa͙σ vào cúc huyệt lại.
Sáng sớm Thẩm Mặc đã bị chơi tới sảng nằm sấp trên ga giường dính đầy nướ© ŧıểυ của mình hơn mười phút mới miễn cưỡng hồi phục. Tử ©υиɠ vào âʍ đa͙σ cậu nhét đầy cơm lúc đứng dậy đi cọ xát rất khó chịu.
Mà cậu còn phải vào nhà bếp làm bữa sáng cho hắn lúc hai người lái xe đến công ty cũng đã đến giờ làm việc ngày thường.
Lục Thừa Vũ là sếp nên dù cả buổi sáng hắn không đến cũng không ai trách hắn ngược lại cậu khó khăn kẹp hai chân chạy tới văn phòng lại bị cấp trên mắng mỏ. Mắng đến máu chó đầy đầu nước miếng dính đầy mặt.
Cậu cúi đầu không ngừng xin lỗi dù sao hôm qua cậu cũng đã đến trễ một lần đối phương cũng không định nhanh chóng tha thứ cho cậu. Những đồng nghiệp còn lại sợ vướng phải họa đều giả vờ không nghe thấy ngồi im trên ghế máy tính gõ chữ lách cách.