Khác với sự mềm mại trước kia vì bị nhét đầy gạo sống nên tử ©υиɠ bị ép rất chặt, khi đỉnh qυყ đầυ đi vào có cảm giác vừa cứng vừa thô. Mà càng vào sâu Thẩm Mặc càng phản ứng kiệt liệt hơn mà chỗ gạo đen kia vốn đã nhét đầy trong tử ©υиɠ cậu, lúc bị đâm vào toàn bộ chúng cọ vào vách thịt bên trong!
Âʍ đa͙σ bị dươиɠ ѵậŧ thô to chơi, đồng thời tử ©υиɠ cũng bị vô số hạt gạo đen chứa trong chơi. Cậu lớn tiếng rêи ɾỉ không nhịn được nữa, lập tức phun nước.
“Ưm nhẹ, làm nhẹ chút, Thừa Vũ anh làm nhẹ chút.” Nước mắt sinh lý không ngừng tuôn rơi, giọng nghẹn ngào nức nở: “Bên trong đầy quá, a tôi bắn bắn!”
Lêи đỉиɦ khiến tử ©υиɠ co thắt dữ dội nhưng những hạt gạo đó vẫn chưa bị nước làm mềm đi, thậm chí chúng còn không bị ép ra khỏi cổ tử ©υиɠ mà lại càng thêm cứng rắn cọ vào thành tử ©υиɠ mềm mại.
Tử ©υиɠ co thắt lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhiều hơn, cậu khóc nức nở, hai chân còn bị buộc phải giơ lên cao. Lục Thừa Vũ chống một tay lên giường, tay kia bóp lấy mông cậu, áp môi lên hôn sâu.
Qυყ đầυ nhạy cảm cọ xát phía trên đống gạo sống, hắn cũng cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ không kém Thẩm Mặc bao nhiêu nhưng đối với đàn ông mà nói nó chỉ khiến hắn hưng phấn hơn thôi.
Hắn bóp mông Thẩm Mặc nơi duy nhất trên người cậu còn chút thịt, giơ tay vỗ mạnh lên, trên mông thịt trắng như tuyết lưu lại một bàn tay đỏ tươi !
"Kẹp chặt âʍ đa͙σ của cậu! Phun nước cho tốt! Còn gạo thì vẫn phải nhét đầy trong âʍ đa͙σ đến trưa mai! Tôi muốn cậu ngồi xổm trên bàn dùng âʍ đa͙σ đút cơm cho tôi!”
Hắn làm mạnh hơn, không dừng lại chút nào khi đối phương cầu xin ngược lại càng làm mạnh hơn, không giống chơi cậu mà như thể hắn đang dùng dươиɠ ѵậŧ ấn chặt gạo đen mà tử ©υиɠ lại với nhau.
Nước da^ʍ phun ra từng tử ©υиɠ chưa kịp chảy ra ngoài, đã bị chặn ở bên trong, thấm vào khe hở giữa từng hạt cơm.
Tử ©υиɠ bị căng rộng ra, Thẩm Mặc khóc đến cả người phát run, lại vì lời nói của hắn mà không dám cầu xin chỉ chủ động nâng mông áp vào dươиɠ ѵậŧ hắn.
“Ưm…chơi tôi đi Thừa Vũ, tôi sẽ ngoan mà, sẽ chảy nước khi anh chơi a!” Cơ thể đã bị kɧoáı ©ảʍ cực độ nhấn chìm, tử ©υиɠ lại nhét đầy những hạt gạo thô to, mỗi đi vào đều sẽ đem lực phân tán lên những hạt gạo giống như mỗi một chỗ trong tử ©υиɠ đều bị chơi!
Tử ©υиɠ miễn cưỡng chảy ra một lượng nước lớn vẫn còn hơi run rẩy nhưng cổ tử ©υиɠ còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã phải không ngừng tiếp nhận qυყ đầυ thâm nhập.
Miệng tử ©υиɠ ban đầu chỉ hơi sưng sau một hồi bị hắn chơi đã hoàn toàn sưng to lên giống như một viên thịt đang ngậm một viên gạo đen ở giữa.
“Mẹ kiếp! Đồ lẳиɠ ɭơ! Cậu con mẹ nó là thứ da^ʍ tiện nhất tôi từng thấy đấy!” Được âʍ đa͙σ cậu kẹp sướиɠ Lục Thừa Vũ nhàn nhã lấy tay nắm cái chân què của cậu lên đặt mắt cá chân lên vai mình.
Thẩm Mặc bị uốn cong đến cực điểm mông càng nâng cao lên để hắn dễ dàng chơi âʍ đa͙σ hơn.
Âʍ đa͙σ sau khi bị chơi mềm tự tiết ra một ít dịch nhầy nhưng cuối cùng cũng không đủ để phun ra nước da^ʍ, chỉ có thể theo dươиɠ ѵậŧ miễn cưỡng phun ra hai giọt tiếng mà thôi.
“Ha tôi rất dâʍ đãиɠ, tôi thật lẳиɠ ɭơ a.” Thẩm Mặc khóc gần như không thở nổi hét lên, thay đổi tư thế làm cậu càng cảm nhận rõ âʍ đa͙σ mình bị chơi như thế nào, bị những hạt gạo đen chơi tử ©υиɠ như thế nào.
Cậu lại muốn phun nước nhưng mới có mấy phút, sao tử ©υиɠ có thể thừa nhận được kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhanh như vậy —
"Thừa Vũ, Thừa Vũ!" Âʍ đa͙σ bị dươиɠ ѵậŧ to lớn căng ra, mỗi lần đâm vào đều kéo theo chút thịt hồng bên trong ra rồi lại bị ấn ngược trở vào âʍ đa͙σ.
Nước nhờn bị làm cho sủi bọt tạo thành đám bọt trắng nơi giao hợp, mỗi lần đâm vào lại tràn ra ngoài không ít.
Lục Thừa Vũ kéo hai chân cậu đặt lên trên vai hắn bây giờ Thẩm Mặc hoàn toàn dang rộng cơ thể mông không chạm giường bị ép nâng lên cao để dễ tiến vào. Thẩm Mặc khóc rất nhiều nhưng đôi tay lại cố gắng ôm chặt eo đối phương, không biết đủ còn muốn thân mật với hắn hơn nữa —
“Tôi chỉ phát da^ʍ với một mình anh thôi Thừa Vũ ưm ah, tôi rất thích anh hức.”
Cậu bị chơi đến nói năng linh tinh khiến Lục Thừa Dư rất hài lòng lại một hai phải dùng lời lẽ tiếp tục sỉ nhục cậu: "Cậu chỉ thích dươиɠ ѵậŧ đàn ông thôi! Chỉ cần có dươиɠ ѵậŧ chơi âʍ đa͙σ da^ʍ của cậu, cậu đều sẽ phun nước hết! Ngay cả những gái mại da^ʍ ở trong cho hộp đêm cũng không da^ʍ như cậu!”
“Hức ưm! Không phải không phải đâu"
Thẩm Mặc thật sự bị nói đến đau lòng, càng khóc to hơn, từng giọt nước mắt lớn từ trong khóe mắt chảy xuống, tay ôm chặt lấy eo hắn: “Tôi chỉ thích anh, Thừa Vũ, tôi chỉ cho anh chơi không cho người khác chơi!”
Lục Thừa Vũ nghe cậu nói xong suýt chút nữa tước vũ khí đầu hàng.
Hắn chửi thầm một cậu, giơ tay vỗ mạnh lên mông Thẩm Mặc một cái, bị đánh mông khiến âʍ đa͙σ cậu co lại, mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ càng chặt: "Thật là đồ đĩ điếm! Nhớ kỹ lời của cậu, cả đời này chỉ cho một mình tôi chơi!"
Hắn nói xong, dươиɠ ѵậŧ lại càng to thêm vài phần, hắn như nghẹn một cổ khí mà đút vào trong âʍ đa͙σ của cậu.
Môi âʍ đa͙σ bị chơi mở dâʍ đãиɠ lật ra ngoài lộ ra âm đế sưng tấy cọ lên bụng dưới của hắn.
Hai hòn dái mỗi lần thâm nhập đều vỗ vào mông Thẩm Mạt, khiến da thịt ửng đỏ, lôиɠ ʍυ rậm rạp cọ xát vào đáy chậu, thậm chí một ít còn theo dươиɠ ѵậŧ chui vào trong âʍ đa͙σ.
Thẩm Mặc im lặng sụt sùi.
Cậu vừa gật đầu vừa thút thít, còn ngu ngốc muốn được hôn: "Tôi chỉ cho anh chơi, cả đời này chỉ thích anh thôi ưm Thừa Vũ tôi lại muốn phun nước.”
"Dùng tốt tử ©υиɠ dâʍ đãиɠ của cậu nấu cơm cho tôi!" Hắn mắng một câu rồi hôn cậu một cách mãnh liệt.
Môi bị chặn kín Thẩm Mặc rùng mình một cái trước mắt biến thành một mảnh đen kịt.
Não càng thêm trống rỗng cậu không biết cơ thể mình đang mất khống chế, chỉ cảm nhận tử ©υиɠ chứa đầy gạo đang phun ra một lượng lớn nước da^ʍ.
Nhất thời số gạo bên trong không thể hấp thụ hết chỗ nước đó nên một ít nước chảy ra khỏi cổ tử ©υиɠ tưới ướt qυყ đầυ của hắn.