Bác cả và Hy Mộng Lan quay ra nhìn nhau, đập bàn một cái rồi nhảy dựng lên: “Một sự cố sao? Rõ ràng là cô ta cố ý đẩy Mộng Lan, sao lại là sự cố được chứ? Hành động của cô ta tương đương với cố ý gϊếŧ người. Nếu như không phải là nghĩ đến thân phận của chúng tôi thì chúng tôi đã sớm báo cảnh sát rồi.”
“Từ camera có thể nhìn ra là vậy rồi. Cho dù là báo cảnh sát đi nữa, cảnh sát cũng sẽ đưa ra kết luận như vậy thôi.” Lục Lãnh Phong nói không bênh vực.
Bác cả vỗ bắp đùi khóc lóc lên: “Đứa cháu ngoại đáng thương của tôi, cháu chết thật oan uổng làm sao. Hung thủ sát hại cháu vẫn đang ung dung tự đắc ngoài vòng pháp luật. Hỏi rằng trên thế giới này còn công lý hay không chứ. Cháu đáng thương chết không nhắm mắt.”
Hy Mộng Lan cũng khóc lóc theo, khóc đến mức tim gan như muốn nhảy ra: “Con của tôi, con chết thật thảm, thật đáng thương. Là do mẹ không bảo vệ con thật tốt, mẹ vô dụng, không thể lấy lại được công đạo cho con. Mẹ không muốn sống nữa, mẹ muốn bác theo con.”
Trên khuôn mặt Lục Lãnh Phong không thể hiện biểu cảm gì, anh chỉ nói một câu nhàn nhạt: “Sau khi chị xuất viện, nhà họ Lục sẽ sắp xếp cả ba bên gặp mặt nhau. Chị có một cơ hội để nói chuyện với Hy Nguyệt, chị hãy nắm chắc cơ hội này vào, việc này chỉ có thể dựa vào bản thân chị thôi.”
Khóe miệng Hy Mộng Lan cong lên một nụ cười quỷ quyệt, gian xảo, tinh vi đến mức người khác nhìn vào không phát hiện được. Cô ta đã chuẩn bị hết các chiêu rồi, nhất định sẽ khiến cho Hy Nguyệt có trăm cái miệng cũng không cãi lại được, có chết cũng không ngóc đầu lên nổi.
Bác cả bĩu môi: “Lãnh Phong, cháu với Hy Nguyệt còn không mau ly bác bác. Cái loại đàn bà lòng lang dạ sói đấy, giữ ở bên người thì sớm muộn cũng gieo họa cho cả nhà cháu đấy. Để bác nói cháu nghe, bác đã tìm đến thầy bói xem tướng số. Tướng cô ta là tướng khắc chồng, sẽ phá của đấy. Nếu như cháu không mau ly bác, nhất định cô ta sẽ khắc mệnh gia đình, khiến người khác phải chết, khiến cho nhà họ Lục bác xuống. Mộng Lan nhà chúng ta thì không giống cô ta, mệnh con bé là mệnh phát tài phát lộc. Nếu cháu với con bé kết hôn, sau này nhất định gia đình sẽ thịnh vượng, mỗi ngày đều tốt hơn.”
Trong mắt Lục Lãnh Phong thoáng hiện lên một sắc hung hăng nghiệt ngã: “Nếu bác muốn tôi làm như vậy, trừ phi bác chết bác.” Nói xong, anh xoay người bác, sải bước ra ngoài.
“Lãnh Phong, cháu bác đâu vậy, bác đã nói gì sai chứ? Tất cả những gì bác nói đều là sự thật.” Bác cả ở phía sau kêu to, nhưng Lục Lãnh Phong đã sớm bác xa khỏi đó.
Hy Mộng Lan giận đến mức hai hàm răng nghiến ken két vào nhau: “Mẹ, cái con nhỏ đê tiện đấy, vẫn thường xuyên nói xấu chúng ta trước mặt Lãnh Phong. Chuyện lần này của Hoa Phi, con bất cẩn bị ngã lại để cho Hy Nguyệt chiếm ưu thế rồi. Lục Lãnh Phong khẳng định là do nhà chúng ta vô tình bị ngã, cho nên đối với chú Hai và thím Hai vẫn là nương tay giúp đỡ.”
“Mẹ khinh!” Bác cả phun một bãi xuống đất. “Con trai của cậu Hai xảy ra chuyện đó là do cậu ta xui xẻo, đáng đời bị thế. Tại sao mẹ phải vay tiền cho cậu ta mượn chứ. Còn có nhà của tổ tiên để lại, mẹ giành được thì giờ là của mẹ. Mẹ cho thuê nhà thì mẹ còn được cầm tiền thuê đấy. Nếu cho bọn họ ở rồi thì mẹ còn đòi được tiền thuê của họ sao?”
“Chúng ta làm ăn thì cũng dễ hiểu thôi. Nhưng Hy Nguyệt sẽ không nghĩ như vậy, giờ lại thêm chuyện này, cô ta sẽ quở trách chúng ta, thêm dầu vào lửa trước mặt của Lục Lãnh Phong.”
Hy Mộng Lan nổi gân xanh gân đỏ trên trán, nói: “Trước kia Lãnh Phong đối xử với con vô cùng tốt. Nhưng kể từ khi biết chuyện của Hoa Phi, anh ta lập tức đối với con rất lạnh nhạt. Sớm biết như vậy, con cũng không tham gia vào chuyện này. Đã không đánh bại được con đê tiện kia, ngược lại còn để cô ta chiếm được ưu thế. Đúng là mất nhiều hơn được mà.”
“Được rồi, chuyện cũng qua rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích thôi. Lần này không phải con đã chuẩn bị đầy đủ rồi sao? Chúng ta phải ra một đòn trí mạng, ép nhà họ Lục đuổi Hy Nguyệt bác.” Bác cả tức giận nói.