Bên kia vũ hội, Lục Lãnh Phong đã nhìn thấy Hy Nguyệt, anh mặt không cảm xúc như thể đang đeo một cái mặt nạ, chỉ có đôi mắt sâu đen đang tỏa sáng, như thể bị thứ gì đó chiếu rọi.
Người phụ nữ đứng bên cạnh anh tên là Kiều An, rất yên tĩnh, rất ngoan ngoãn, rất ôn thuận.
Cô ta cố gắng hết sức để lấy lòng Lục Lãnh Phong, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, là cô ta đã mãn nguyện rồi, không cần thân phận, không cần cái gì cả.
Nhưng khi bọn họ đi đến vị trí bên cạnh, đèn chính của địa điểm đột nhiên bị tắt.
Một vài ánh đèn laze xanh lục tạo ra một đường hầm màu xanh, một người phụ nữ bay ra từ khỏi đường hầm đó, quần áo bay phấp phới, như tiên nữ.
Cô ta đáp xuống trước cây đàn piano, nhẹ nhàng đáp xuống, ngón tay nhảy múa, đàn một bài hát về hôn lễ.
Lục Kiều Sam bắt đầu truyền tin đồn trong đám đông, người phụ nữ đàn piano chính là vị hôn thê chân chính của Lục Lãnh Phong, xinh đẹp tao nhã, cầm kỳ thi họa, biết đủ mọi thứ.
Hy Nguyệt chẳng qua chỉ là vậy thay thế của cô ta, đã nói khi cô ta quay về thì sẽ đổi lại, nhưng kết quả lại hối hận, mặt dày không chịu đổi, muốn chiếm luôn.
Hy Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra Hy Mộng Lan, thì biết cô ta chưa chết tâm.
“Lại có một người đến dày vò.” Cô nặng nề thở dài.
“Người phụ nữ này là ai?” Hứa Nhã Phượng nhướng mày.
“Chị họ của tớ Hy Mộng Lan.” Cô thấp giọng nói.
“Chính là cô ta à?”
Hứa Nhã Phượng sờ cằm, suy nghĩ: “Có thể trà trộn vào đây, còn công khai biểu diễn như vậy, phía sau nhất định là có người giúp đỡ.”
“Học tâm lý có khác, suy luận logic mạnh mẽ như vậy.” Hy Nguyệt cười nhẹ.
Hứa Nhã Phượng suy tư một lúc: “Hôm nay Tiêu Ánh Minh không đến, cho dù có đến cũng không thể giúp tình địch của mình. Tớ nghĩ chắc người giúp đỡ chính là người đã tưởng tượng cậu thành tình địch, chị chồng thích tác oai tác quái của cậu.”
“Nhã Phượng, cậu có thể thử hành nghề thám tử.” Hy Nguyệt giơ ngón cái lên, cô cũng nghĩ là Lục Kiều Sam.
Cô ta quyết tâm muốn đuổi cô ra ngoài.
Hứa Nhã Phượng nhấp một ngụm cocktail: “Nếu như cô ta chỉ đơn thuần vì tâm lý đố kỵ mà ảo tưởng cậu thành tình địch, lúc nào cũng chống đối cậu, nguyên nhân như vậy thì quá đơn giản rồi. Dù sao cô ta cũng không phải là một người điên, tớ cảm thấy chắc là vẫn còn nguyên nhân khác.”
“Nguyên nhân khác?” Hy Nguyệt hơi ngẩn ra, cô nghĩ không ra, cô chưa bao giờ đắc tội với Lục Kiều Sam, vẫn luôn nhẫn nhịn cô ta.
Sau khi đàn xong một khúc, Hy Mộng Lan đi đến bên cạnh Lục Lãnh Phong dưới sự dẫn dắt của Lục Kiều Sam.
Cô ta cảm thấy màn biểu hiện vừa rồi của mình vô cùng hoàn hảo, tự tin rằng nhất định Lục Lãnh Phong sẽ bị hấp dẫn sâu sắc.
“Em trai, đây là Mộng Lan, em còn nhớ rõ vị hôn thê hợp quy cách này của mình không?” Lục Kiều Sam vừa cười vừa nói, cô ta tin chắc rằng em trai mình nhất định vẫn còn nhớ kỹ. Hy Mộng Lan tốt như vậy, hoàn toàn có thể nghiền nát Hy Nguyệt thành bã vụn, làm sao em trai của cô ta có thể không nhớ rõ được chứ.
Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Lục Lãnh Phong không lộ ra chút cảm xúc nào, vẫn lạnh lùng y như cũ. Trông cứ như thể anh không hề nghe Lục Kiều Sam thấy đang nói chuyện, cũng không để ý đến Hy Mộng Lan đang ở trước mặt mình vậy.