Lục Kiều Sam vừa nhìn, đã mỉm cười, hóa ra em trai sớm đã nạp thϊếp bên ngoài rồi. Cô ta nói mà, bao nhiêu năm nay, làm sao nó có thể không có người phụ nữ nào chứ, hóa ra là thâm tàng bất lộ.
Hy Nguyệt xong rồi.
Hứa Nhã Phượng nâng mắt lên nhìn: “Không phải Lục Lãnh Phong thích loại người đó chứ?”
“Có lẽ là vậy.” Cô co lại phía sau, giống như muốn ẩn mình trong bóng tối, không để Lục Lãnh Phong nhìn thấy vậy.
Người giống như cô, tốt nhất lên làm việc sau hậu trường, hoặc là người trong suốt, để cảm giác tổn tại đến con số không.
Hứa Nhã Phượng ôm vai cô: “Nếu như anh ta thích loại hình đó, thì cậu sẽ có nguy cơ rồi. Cậu hoàn toàn đối lập với người phụ nữ kia, anh ta không thể đồng thời thích cả hai loại hình được.”
Trên mặt cô dần dần hiện lên nụ cười thê lương, cô vẫn luôn nằm trong vùng nguy hiểm, không bao giờ thoát khỏi.
“Không sao, anh ấy cũng không thể chỉ có một người phụ nữ là mình, sẽ phải có người khác, không phải là gợi cảm, thì sẽ là tươi mới.”
“Hy Nguyệt, cậu quá độ lượng rồi, nhưng dưới tình hình này, anh ta không dẫn theo cậu, mà dẫn người phụ nữ khác xuất hiện, là công khai tuyên cáo cậu bị thất sủng.”
“Vốn dĩ tớ chưa bao giờ được yêu chiều cả, thì sao bị thất sủng được chứ.” Cô cụp mắt xuống, hàng lông mi dài che đi nỗi buồn trong mắt cô.
Hành động như vậy của Lục Lãnh Phong tương đương với việc giáng cho cô dâu mới là cô một cái tát vô hình.
Lúc này, chắc cô đã trở thành trò cười của mọi người rồi.
Tất cả mọi người đều ở phía sau nghị luận cô sao?
Mới kết hôn đã bị thất sủng.
Thật ra, Lục Lãnh Phong chưa từng công khai thừa nhận địa vị của cô, anh chưa từng đơn độc đưa cô đi đến bất kỳ bữa tiệc nào.
Lần trước trong lễ đính hôn của Lục Kiều Sam, bởi vì là hoạt động gia đình, cô mới được vinh hạnh đứng bên cạnh anh.
Trong lòng anh, cô vốn dĩ không phải là vợ anh, người lấy cô là nhà họ Lục, không phải anh.
Hứa Nhã Thanh đưa cho cô một ly cocktail: “Đừng lo, có hai người thông minh tôi và Nhã Phượng ở đây, đảm bảo sẽ giúp cô đánh bại tình địch, bắt giữ Lãnh Phong.”
Cô cười, dường như anh ta đang nói về nghìn lẻ một đêm vậy, là một câu chuyện vô cùng buồn cười.
Lúc trước mẹ nhỏ cũng nói như vậy, bọn họ đánh giá cô quá cao, đánh giá Lục Lãnh Phong quá thấp rồi.
Lục Lãnh Phong sẽ không động một chút tâm tư nào với cô đâu, cả đời này cũng sẽ không.
Cô là đối tượng mà anh chán ghét, khinh thường nhất. Trong danh sách đen của anh cô là người đứng thứ nhất, không có ai vượt qua.
Hứa Nhã Thanh bị biểu tình của cô làm cho sửng sốt: “Mặc dù tôi thích kể chuyện cười, nhưng câu này thì không phải.”
“Tôi biết, tôi không muốn tốn thời gian để nung chảy một miếng đá granite, như thế này rất tốt.” Cô nhếch miệng, cố gắng khẽ cười với anh ta, muốn làm ra dáng vẻ không để ý, nhưng cô không thành công, anh ta vừa nhìn đã nhận ra.
“Nhóc ngốc, anh ta không trân trọng cô, sẽ có một ngày phải hối hận.” Trong đôi mắt nâu đen của anh ta xẹt qua tia sáng lạnh. Anh ta nhất định sẽ khiến Lục Lãnh Phong hối hận, để anh ta nếm thử tư vị mất đi.