Bình Yên Trong Anh

Chương 12:Truy tìm ký ức: Thời thiếu niên

Đức Phật dạy: "Tôi không tin số phận tạo nên hành động của con người. Nhưng tôi tin rằng, hành động của họ làm nên số phận".

Con đường đó không biết Thiên Ly đã đi qua bao nhiêu lần, đôi lúc nản chí nhưng rồi hy vọng lại dâng trào.

Cuối cùng, sau bao ngày, cũng tới ngày đó.

Khoảnh khắc tương phùng, Vương Tịch ngồi trên ghế sau của chiếc xe ô tô đen bóng loáng, xe lăn bánh rời khỏi căn biệt thự, cửa kính hạ xuống chỉ vài giây nhưng Thiên Ly đã kịp trông thấy anh, sau khi với tay ra ngoài vứt bỏ tàn thuốc, cửa kính dần dần được nâng lên, cô đứng sững đó mắt mở to không tin nổi cho đến khi chiếc xe mất hút.

Đầu óc Thiên Ly xoay vòng. Hầu hết những đứa trẻ tầm tuổi này đều biết hành động hút thuốc là quá bất thường.

Tối hôm đó, cô nhóc Thiên Ly nằm mơ, trong mơ hình bóng Vương Tịch nhạt nhoà, phì phèo điếu thuốc còn nhiệt tình hỏi cô có muốn thử không. Thiên Ly nửa mê nửa tỉnh từ chối còn giằng co điếu thuốc trên tay anh nhưng bất thành sau đó bị trói trên ghế. Vương Tịch cạy miệng cô ra, nhét từng điếu thuốc dài như cây nhan, khói bốc nghi ngút. Nụ cười anh vô cùng quỷ dị. Thiên Ly nước mắt lưng tròng, sợ hãi mở mắt.

Hôm sau đi học, những lời giáo giảng cô căn bản chữ nghe chữ mất, Thiên Ly chú tâm nhìn đứa nam sinh bên cạnh đến mất cả hồn. Ở độ tuổi này, chuyện bé hoá ra to. Muốn mở miệng hỏi một câu: "Mùi vị thuốc lá như thế nào?" Nhưng không tài nào bắt lời được.

Cô giáo đứng lớp phát hiện ra biểu hiện khác thường của Thiên Ly. Đợi cuối giờ học lại nói chuyện cùng cô, nghi hoặc dò la bạn nam sinh kế bên có gì kỳ lạ sao. Thiên Ly đương nhiên không thể kể rõ suy nghĩ trong đầu được, mặt đỏ ửng vì chột dạ, một chối hai phủ nhận mãi mới được buông tha.

Mọi việc vốn dừng lại ở đó được rồi nhưng suy nghĩ của một đứa nhóc mười mấy tuổi lại chênh tần số với một giáo viên hai mươi mấy năm thanh xuân, sau khi sắp xếp lại từ ngữ cho chỉn chu nhất, giáo viên liền nhấc điện thoại. Đầu dây bên kia khi nghe xong cũng giật bắn người như súng nổ bên tai:

"Cô giáo nói gì cơ? Con bé đang yêu?"

Sau một cuộc trò chuyện cũng tốn kha khá tiền điện thoại liền gác máy. Bữa cơm tối hôm đó chỉ có Thiên Ly và em trai vẫn gắp đều đặn thức ăn, còn hai bậc phụ huynh đượm buồn một tâm trạng. Cuối cùng hai người quyết định tâm sự mỏng cùng con gái mới lớn. Bọn họ đẩy qua đẩy lại, đành rằng trụ cột trong gia đình phải đảm nhận công việc khó khăn này song ông cảm giác phong ba bão táp ngoài kia còn dễ xử lý hơn. Hẳn đây là tâm trạng mà bậc làm cha làm mẹ nào cũng sẽ trải qua, chỉ là có phải gia đình này đến quá nhanh không?

Ông cố gắng dùng từ ngữ giản đơn nhất để cho Thiên Ly hiểu, song con bé vẫn ngờ nghệch vài giây mới thấm nổi ý của ba:

"Con không có."

Thiên lão gia cảm thấy nên tin tưởng con gái mình một chút, với lại phẩm vị của con mình không thể tệ đến vậy được, ông vuốt ngực tự an ủi bản thân cũng kiếm lời an ủi vợ mình.

Để cho an toàn hơn, sáng hôm sau lớp học bị xáo trộn một chút, xung quanh Thiên Ly được xếp toàn các bạn nữ. Cũng từ đó, cô bắt đầu chơi với Tử Quân, bạn thân nhất của Thiên Ly cho đến mãi sau này.

Hai tuần sau, Thiên Ly mới được những người lớn buông thả cảnh giác, trở lại cuộc sống bình thường vốn có.

***

Suy nghĩ sẽ vì thời gian và cảm xúc chi phối mà thay đổi huống hồ là một người dễ chiều theo cảm xúc như Thiên Ly. Những ngày đầu cảm thấy rất khó tiếp nhận, thời gian sau lại tìm những lý lẽ để biện minh.

Khi tinh thần đã trấn tĩnh hoàn toàn, Thiên Ly leo con dốc đó không hề biết mệt , lòng phơi phới khí thế cứ như đi đánh giặc.

Chỉ là ... không biết lấy lý do như thế nào cho hợp lý để cánh cổng dày cộp này mở ra, trong lúc suy nghĩ ra chìa khoá thì Thiên Ly không hề biết đã đi vòng quanh trước cửa nhà người khác bao nhiêu lần rồi. Bậc cửa suýt bị dẫm nát thì kỳ tích cũng đến.

Cánh cổng đó thế mà lại mở ra thật, tiếng kim loại nặng nề vang lên, tim Thiên Ly đập thình thịnh không rõ lý do, lúc đó không nghĩ ngợi gì, cứ vậy theo chân quản gia bước vào.

Đó là lần đầu tiên Thiên Ly được gặp một người phụ nữ cảm giác như búp bê vậy, vừa quý phái vừa u uất, bà không hỏi gì cả chỉ cười trìu mếm nhìn. Lòng cô giật mình lo sợ, đành kiếm cớ:

"Phu nhân, con chỉ đang tìm một món đồ bị rơi mất thôi. Con không phải nhìn trộm đâu."

Nói xong liền khó khăn nuốt nước bọt, không biết bà có bao nhiêu phần tin song chỉ đáp lại Thiên Ly là nụ cười dịu dàng như nước mùa thu.

Lý Thanh Giai xưa nay rất kiệm lời, bà chỉ nói cô rất giống, nhưng rất giống ai lại không đề cập đến, cô cũng an phận ăn bánh vừa len lén nhìn khung cảnh khắp căn phòng, một bức ảnh gia đình cũng không có.

"Phu nhân rất đẹp."

Vừa nói vừa cười tít cả mắt, bà cũng mỉm cười lại với Thiên Ly:

"Con cũng rất xinh xắn, lớn lên nhất định sẽ trở thành tiểu mỹ nhân."

Con gái ai chẳng thích đẹp, càng là mỹ nhân càng thích. Thiện cảm của cô với bà cứ thế tăng vọt lên mức tối đa.

Bà hỏi Thiên Ly muốn ăn thêm thứ gì không, Thiên Ly cười tươi gật đầu, quên luôn cả mục đích tới đây.

Sắc trời cũng không còn sớm nữa, phải trở về thôi. Lúc chuẩn bị đứng dậy thì vừa đúng có người bước vào. Đó là một thiếu niên mang vẻ phong sương.

Ánh mắt giao nhau, lần đầu nhìn trực diện đã xoáy vào Thiên Ly khiến cô hốt hoảng lỡ tay làm vỡ ly nước, âm thanh vỡ vụn đó làm mọi thứ liền trở nên xáo trộn.

Thiên Ly không biết rõ ấn tượng lần đầu tiền về cô trong anh như thế nào nhưng chắc cũng thảm hại không kém. Cô luống cuống định thu dọn nhưng Lý Thanh Giai chỉ mỉm cười kéo tay cô đứng dậy áp sát lòng, giọng bà nhẹ như làn gió:

"Đừng chạm vào kẻo đứt tay."

Thiên Ly ngơ ngác gật đầu, song ánh mắt sợ sệt nhìn về phía Vương Tịch bị bà thu vào tầm mắt.

Khung cảnh ấy rất kỳ dị, mỗi người đều mang một tâm trạng riêng. Lý Thanh Giai nhìn Thiên Ly ánh mắt xen lẫn ngạc nhiên và mong đợi, cô nhìn anh trong bỡ ngỡ pha vui mừng, còn Vương Tịch lại thoáng giật mình khó hiểu bởi hành động cùng sắc thái của mẹ mình.

***

Mặt trời tụt dần về phía Tây, ráng chiều dày đặc. Lý Thanh Giai đứng bên cạnh khung cửa sổ dõi theo bóng dáng Thiên Ly bước từng bước rời khỏi căn biệt thự.

Bà miết mặt khung viền kim loại tròn của dây chuyền trong lòng bàn tay, kiểu dáng đơn giản, không phải nhãn hiệu nổi tiếng gì. Mở ra, bên trong có bức ảnh.

Thời gian như con kênh, nước cuốn trôi không một tiếng gọi.

Lý Thanh Giai thay đổi nhiều quá, không còn cái thần được tấm hình lưu giữ, nụ cười ngây ngô cũng biến mất hoàn toàn. Đó không phải khoảng cách về độ tuổi mà là sự chuyển biến của tâm hồn.

Bà thận trọng miết trên bề mặt bức ảnh, trong khung hình còn có hình bóng một chàng trai mỉm cười, ngọt ngào như một đoá hoa lê.

Cuối cùng Lý Thanh Giai cũng hiểu, bi đát lớn nhất của cuộc đời, không phải là từ bỏ mà là không nỡ buông.

Một lần nữa, chiếc vòng đó lại được từ từ và nhẹ nhàng mang vào chiếc cổ trắng ngần.