Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư Sau

Chương 33: Dẫn xà xuất động

Chương 33 chương 33 dẫn xà xuất động

Tác giả: Trường Dã Mạn Mạn

Editor: Ngự Thiên Phong

***

Trong không gian tràn ngập mùi thuốc súng nồng liệt, không khí giương cung bạt kiếm, chạm vào là nổ ngay.

Tiêu Thận đứng ở trên thềm đá, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chăm chú Trấn Vỗ đại nhân đối diện tiền điện.

Rõ ràng là chính mình đang đứng ở chỗ cao, cằm xinh đẹp khẽ nâng, bên môi đỏ bừng hàm ẩn một mạt ý cười, tư thái bễ nghễ, phảng phất như trần gian vạn vật, đều bị hắn không chút để ý mà dẫm dưới lòng bàn chân.

Giờ khắc này, Tiêu Thận bừng tỉnh minh bạch một đạo lý, nhân sinh cao cao tại thượng và vị trí đứng không hề can hệ.

Nguyên lai từ đầu đến cuối, đều là hắn ngước nhìn tiên sinh.

Trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú của Thất hoàng tử tràn ra tươi cười, ngay sau đó nghiêng người làm một cái “Thỉnh” thủ thế, trong miệng nói: “Đùa thôi, Thẩm đại nhân mặt mũi, bổn điện hạ sao có thể không cho?”

Các cung nhân trong Trường Nhạc Cung, trong lòng đều không hẹn mà cùng lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nghe vậy, Thẩm Thanh Trác nâng tay phải lên, ngón tay ngọc xanh miết nâng giữa không, vẽ ra một đường cong duyên dáng.

Cẩm Y Vệ tuân lệnh, Tú Xuân đao một lần nữa vào vỏ, dưới sự chỉ huy của Khổng Thiên Hộ dũng mãnh tiến vào cửa điện.

Thẩm Thanh Trác đứng tại chỗ, xa lạ cố tình xây dựng nơi đáy mắt dần dần rút đi, thấy bốn bề vắng lặng, hướng Thất điện hạ ngoắc ngón tay.

Cái động tác này đối Tiêu Thận mà nói, đã là phản xạ có điều kiện khắc sâu vào trong xương cốt. Hắn cơ hồ không chút do dự chạy xuống thềm đá, khó khăn lắm mới ngừng lại được trước mặt tiên sinh.

Thẩm đại nhân ngữ khí mỉm cười: “Mới vừa rồi không bị dọa đi?”

“Không.” Tiêu Thận thành thật mà lắc lắc đầu, nỗ lực khắc chế chính mình không lộ ra biểu tình cuồng nhiệt mê luyến.

“Hảo.” Thẩm Thanh Trác bất chợt dừng lại, không khỏi tán dương nói, “Diễn không tồi a, tiên sinh thấy, những người khác thật đúng là bị hù dọa.”

Y hệt bộ dáng tiểu bá vương, cả người tản ra khí thế nghé con mới sinh không sợ cọp.

Tiêu Thận nhấp nhấp môi mỏng, biểu tình thẹn thùng mà nhỏ giọng trả lời: “Tiên sinh mới thật sự lợi hại.”

Thiếu chút nữa khiến hắn ở trước mặt mọi người thất thố.

“Khá tốt.” Thẩm Thanh Trác không chút để ý mà lấy đầu ngón tay nhẹ khấu vỏ đao, “Tin tức thầy trò hai người không hợp, phỏng chừng muộn nhất là sáng sớm ngày mai, liền truyền khắp toàn bộ hoàng cung.”

Tiêu Thận dừng một chút, đem tiếng nói ép tới cực thấp: “Hôm nay tiên sinh có tra ra được cái gì không?”

“Đương nhiên là tra không ra, hung thủ không có ngốc.” Ánh mắt Thẩm Thanh Trác dừng ở trong điện, tùy thời chú ý tình huống bên trong, “Này không quan trọng, hôm nay điều tra các cung, vốn là ngụy trang.”

Tiêu Thận khẽ nhíu mày, khó hiểu nói: “Tiên sinh ——”

“Người đã trở lại.” Thẩm Thanh Trác trực tiếp đánh gãy lời nói tiểu đồ đệ, tiến lên phía trước hai bước, “Tình huống thế nào?”

Khổng Thượng chắp tay trả lời: “Đại nhân, vẫn chưa phát hiện người khả nghi.”

“Cung của bổn điện hạ, sao có thể xuất hiện người khả nghi?” Lúc này, Thất hoàng tử chậm rì rì mà khai kim khẩu, “Khổng Thiên Hộ, tra đủ rồi sao?”

Khổng thượng: “Thất điện hạ, ti chức chỉ là phụng chỉ ban sai.”

“Hừ.” Tiêu Thận phẩy tay áo một cái, ngữ khí chứa đầy châm chọc nói, “Đừng tưởng rằng ta không biết, các ngươi không phải khi dễ bổn điện hạ thì chính là khinh thường sao?”

Khổng Thượng trước nay luôn tính tình táo bạo, nghe vậy thiếu chút nữa nóng nảy, mắt liên tiếp nhìn Thẩm đại nhân vài lần, lúc này mới nhịn xuống, trầm giọng trả lời: “Ti chức không dám.”

Không cho Thất điện hạ có cơ hội tiếp tục vô cớ gây rối, Thẩm Thanh Trác hạ lệnh nói: “Được rồi, kêu các huynh đệ đều lui đi.”

Không đến một lát, Cẩm Y Vệ lần hai đã chuẩn bị xếp hàng.

Tiêu Thận không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Trấn Vỗ đại nhân, bỗng nhiên mở miệng mời mọc: “Thẩm đại nhân, không vào hàn xá uống ly trà nóng sao?”

“Ti chức trên người còn mang công vụ, không tiện ở lâu.” Thẩm Thanh Trác hơi một gật đầu, “Ngày khác lại tới cửa, bồi tội Thất điện hạ.”

“Một khi đã như vậy, đi thong thả không tiễn.” Tiêu Thận cười cười, “Lần tới, bổn điện hạ nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi Thẩm đại nhân.”

Cứ như thế, lấy Thẩm Thanh Trác cầm đầu, nhóm Cẩm Y Vệ mênh mông đãng đãng mà rút lui khỏi Trường Nhạc Cung.

Trên đường quay về, Khổng thượng nhịn không được thế đại nhân nhà mình bênh vực kẻ yếu nói: “Đại nhân, sao Thất điện hạ có thế có thái độ như vậy? Tốt xấu ngài cũng đã dạy dỗ hắn nhiều năm.”

Thẩm Thanh Trác đạm đạm cười: “Thì sao a?”

“Một chút cũng không biết tôn sư trọng đạo!” Khổng thượng ngữ khí căm giận, “Bất quá là một Thất hoàng tử không được sủng ái Thất mà thôi, chẳng lẽ còn cho rằng mình là ——”

Thẩm Thanh Trác bước chân dừng một đốn, kêu: “Khổng Thượng.”

Khổng Thượng ngừng câu chuyện, chút không rõ nguyên do: “Đại nhân có gì phân phó?”

“Thất điện hạ dù không được sủng ái, hắn cũng là hoàng tử, là nhi tử của Thánh Thượng.” Thẩm đại nhân ngữ khí thấp lãnh, “Không tới lượt nhóm thần tử chúng ta tới giáo huấn, minh bạch sao?”

Khổng Thượng nháy mắt sau lưng chợt lạnh, vội vàng khom người thỉnh tội: “Đại nhân giáo huấn rất đúng.”

Trấn vỗ đại nhân thường ngày luôn là mắt cười doanh doanh, đối với ai cũng là một bộ dáng ôn hòa lễ độ, nhưng tất cả Cẩm Y Vệ đều biết, vị Thẩm đại nhân này không phải dạng dễ nói chuyện như vẻ bề ngoài.

“Nga theo ta đã được một đoạn thời gian, tuy nói đã từ Bách Hộ thăng thành Thiên Hộ, nhưng một chút tiến bộ cũng không có.” Thẩm Thanh Trác biểu tình khó lường, thong thả ung dung hỏi, “Có phải cảm thấy, Cẩm Y Vệ hiện giờ thực uy phong, ai cũng không cần để vào mắt?”

“Tiểu nhân không dám!” Khổng Thượng lập tức quỳ một gối xuống đất, “Thuộc hạ biết tất cả đều là đại nhân cho, trăm triệu lần không dám!”

“Gần vua như gần cọp, đắc ý đừng quên hình.” Thẩm Thanh Trác rũ mắt nhìn hắn, “Hôm nay Cẩm Y Vệ có thể nghênh ngang mà tiến vào các cung điều tra, dựa vào chính là hoàng ân, mà không phải người khác thật sự sợ Cẩm Y Vệ, đã hiểu sao?”

Dưới hoàng hôn, Khổn Thượng trên trán chảy ra một tầng mồ hôi, nhưng không dám duỗi tay lau đi, ngữ khí hổ thẹn nói: “Thuộc hạ minh bạch.”

“Minh bạch thì tốt.” Thẩm Thanh Trác xoay người, tiếp tục đi về phía trước, “Đứng lên đi.”

Hắn nhìn người sẽ không sai, Khổng Thượng tuy tính tình nóng nảy xúc động, nhưng thắng ở giá trị vũ lực cao, đối với mình trung thành và tận tâm, trong đầu không có loanh quanh lòng vòng. Đành phải dạy dỗ một phen, theo thời gian liền chân chính vì hắn sở dụng.(*)

*: Ý nói Khổng Thượng cần phải trải qua thời gian dạy dỗ mới có thể tin tưởng giao việc được.

Tử Thần Điện.

Quang Hi Đế nửa nằm ở trên long sàng, Nguyên phi ngồi trên cạnh giường, bưng canh thuốc từng ngụm từng ngụm mà uy.

“Khụ khụ……” Quang Hi Đế uống mấy khẩu, đã vẫy vẫy tay, “Trẫm không uống.”

“Hoàng Thượng……” Nguyên phi buông chén, ngón tay nhéo khăn gấm chà lau khóe môi của Thánh Thượng, khinh thanh tế ngữ mà khuyên nhủ, “Thuốc đắng dã tật, Hoàng Thượng nếu muốn sớm ngày hoàn toàn hồi phục khỏe mạnh, phải kiên trì uống thuốc.”

“Ái phi không cảm thấy, trẫm khí sắc đã tốt lên sao?” Quang Hi Đế trở tay nắm lấy Nguyên phi ôn nhu hôn một cái, thấp giọng trêu đùa, “Nếu, ái phi còn muốn có hài tử……”

Nguyên phi nghĩ đến mình đã từng sảy mất hài tử, nhất thời hơi hơi cứng đờ, lại thực mau che giấu thần sắc, đôi bàn tay trắng như phấn nhẹ đấm ngực Thánh Thượng, ngữ khí thẹn thùng nói: “Hoàng Thượng……”

Hai người liên miên trò chuyện thân mật một lát, Tô công công vén rèm lên, “Hoàng Thượng, Thẩm đại nhân tới.”

Quang Hi Đế: “Tuyên.”

Nguyên phi hiểu chuyện mà đứng dậy: “Thần thϊếp đi trước cáo lui.”

“Không cần cáo lui, ái phi cứ ở chỗ này bồi trẫm đi.” Quang Hi Đế giữ chặt tay nàng, cực kỳ sủng ái.

Giây lát sau, Thẩm Thanh Trác bước vào nội điện, thỉnh an nói: “Hoàng Thượng, nương nương.”

“Thẩm khanh tới a.” Quang Hi Đế dựa vào đầu giường, “Phan Sùng một án, có tiến triển gì không?”

Thẩm Thanh Trác: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, vi thần hôm nay dẫn dắt Cẩm Y Vệ điều tra cung điện của các nương nương, như cũ không có thu hoạch.”

“Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ tiện tì còn có thể bay không bằng?” Quang Hi Đế nhíu mày, “Lúc ấy ngươi đã như thế nào đáp ứng trẫm khụ khụ khụ……”

“Hoàng Thượng bớt giận.” Thẩm Thanh Trác thần sắc như thường, “Hôm nay Cẩm Y Vệ gióng trống khua chiêng mà điều tra các cung nhưng không có kết quả, hung phạm phía sau màn nhất định sẽ thả lỏng cảnh giác.”

Quang Hi Đế híp híp mắt: “Ý khanh là?”

“Không sai, Cẩm Y Vệ hôm nay chỉ là hư hoảng nhất chiêu.” Thẩm Thanh Trác hơi hơi mỉm cười, “Ngày mai Bắc Trấn Phủ Tư sẽ thả ra tin tức, Cẩm Y Vệ đã tìm được một khối nữ thi toàn thấy, dẫn xà xuất động.”

Quang Hi Đế sắc mặt hơi hoãn, lại hỏi: “Đông Xưởng là mất đi hồ sơ ở mặt này?”

“Này……” Thẩm Thanh Trác theo bản năng nhìn thoáng qua Nguyên phi.

Quang Hi Đế: “Thẩm khanh cứ nói không sao.”

“Hồ sơ vụ án bị mất đi này, Phan xưởng công cực kỳ coi trọng, nghe nói vốn dĩ đã chuẩn bị tự mình trình diện Hoàng Thượng, không ngờ lại gặp phải bất trắc.” Thẩm Thanh Trác ngưng một hơi, “Vi thần thẩm vấn quan viên suốt đêm, xác nhận hồ sơ vụ án này cùng Đông Cung có liên quan.”

“Đông Cung?” Quang Hi Đế ngữ khí trầm xuống, “Lại là Đông Cung a.”

“Đông Xưởng rốt cuộc không phải vi thần quản lý, rất khó tiếp tục điều tra.” Thẩm Thanh Trác châm chước nói, “Bởi vậy, vi thần đề nghị, Thánh Thượng thỉnh từ Đông Xưởng cất nhắc một vị quản sự, phụ trách tra rõ hồ sơ vụ án.”

TruyenHD

Quang Hi Đế hơi suy tư nói: “Nói có đạo lý, trẫm sẽ suy xét.”

Thẩm Thanh Trác chắp tay: “Hoàng Thượng nếu là không có phân phó, thần trước cáo lui.”

“Từ từ.” Quang Hi Đế mở miệng gọi hắn lại, chậm rãi nói, “Trẫm nhớ rõ, khi mới vào hoàng cung, ngươi từng ở Đông Cung ba năm có dư. Thẩm khanh cho rằng, Thái Tử thực sẽ xử sự như vậy?”

Thẩm Thanh Trác nhăn nhăn mày, nhất thời không đáp.

“Cứ coi như…… cùng Trẫm nói việc nhà, nói ra suy nghĩ chân thật là được.” Quang Hi Đế ánh mắt nặng nề mà dừng ở trên mặt hắn, “Trẫm thích nghe lời nói thật.”

Thẩm Thanh Trác đôi mắt buông xuống, ngữ khí chân thành mà trả lời: “Thần ở Đông Cung nhìn thấy nghe thấy, là thái tử điện hạ nghiêm khắc kiềm chế bản thân, siêng năng tham chính, được phụ tá tín ngưỡng, được quần thần kính mộ, lấy nhân đức dày rộng mà nổi danh.”

Tình cảnh này, lấy thân phận của hắn, đương nhiên là không thể ở trước mặt Quang Hi Đế chủ động nói ra việc kín của Thái Tử. Nếu muốn phản đòn lúc này, hắn phải giúp Thái Tử đắp nặn hình tượng trữ quân hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức trở thành một cây kim chui vào trong lòng Quang Hi Đế.

Quả nhiên, Quang Hi Đế sau khi nghe xong, sắc mặt âm tình bất định, thật lâu cũng chưa lên tiếng.

Thẩm Thanh Trác kiên nhẫn chờ đợi Thánh Thượng chỉ thị bước tiếp theo.

Thật lâu sau, Quang Hi Đế thanh âm mệt mỏi nói: “Động tĩnh gần đây của Đông Cung, thay trẫm cẩn thận nhìn chằm chằm một chút.”

Thẩm Thanh Trác theo tiếng: “Vâng.”

“Đi xuống đi.” Quang Hi Đế vô lực mà phất phất tay, “Ái phi cũng về cung nghỉ tạm đi.”

Nguyên phi dịu ngoan mà đứng dậy hành lễ, “Thần thϊếp cáo lui.”

Thẩm Thanh Trác nghiêng người nhường đường, chờ Nguyên phi nương nương đi trước.

Khi hắn rời khỏi Tử Thần Điện, phía sau truyền đến âm thanh vô khí của Quang Hi Đế, “Tô Hoài An, tiến vào.”

Tô công công canh giữ ở cửa lên tiếng, khi hai người lướt qua nhau, Thẩm Thanh Trác gật đầu chào hỏi, Tô công công đáp lại thiện ý tươi cười.

Như là đạt thành loại ăn ý nào đó, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Sắc đêm mênh mông, cửa đại điện đã treo lên đèn, Nguyên phi đang đứng ở cách đó không xa, bóng dáng thướt tha sính đình mạc danh hiện lên vài phần tịch liêu hiu quạnh.

Thẩm Thanh Trác lặng im mà nhìn một lát.

Vị Nguyên phi nương nương này là con gái một của tế tửu Quốc Tử Giám đương triều, thiên sinh lệ chất, không chỉ có dung mạo chim sa cá lặn, mà còn là tiểu thư khuê các cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông.

Nàng có một vị thanh mai trúc mã như ý lang quân, lại bởi một lần cung yến, trời xui đất khiến bị Quang Hi Đế coi trọng, không thể không vào cung làm phi.

Quang Hi Đế không thể nghi ngờ là cực yêu thích nàng, không những cho nàng địa vị cao, còn sách phong nàng là Nguyên phi, chỉ vì “Nguyên phi” vốn là “Nguyên phối” chi ý, chỉ vợ cả cưới có một lần.

Từ xưa đến nay, đế vương sủng ái luôn luôn là một thanh kiếm hai lưỡi. Trong nguyên thư, lúc nàng hoài long tử bị Tôn Hoàng Hậu theo dõi, mặc dù lúc này Thái Tử đảng không có động thủ, hài tử đó cũng chú định không giữ nổi.

Thẩm Thanh Trác đang suy nghĩ muôn vàn, Nguyên phi phía trước bỗng xoay người lại, hướng hắn doanh doanh hành lễ, từ rũ xuống hoa tai đến hợp lại đầu ngón tay, không một chỗ không hoàn mỹ.

“Nguyên phi nương nương.” Thẩm Thanh Trác lấy lại tinh thần, chắp tay hành lễ.

“Thẩm đại nhân có thể dừng một bước nói chuyện?” Nguyên phi thần sắc ôn nhu mà nhìn hắn, “Nếu là đại nhân không tiện, bổn cung cũng không miễn cưỡng.”

Thẩm Thanh Trác đạm đạm cười: “Nương nương đã mở lời, vi thần không tiện cũng sẽ tiện.”

Nguyên phi dùng khăn che miệng cười khẽ: “Thẩm đại nhân, thỉnh đi.”

TruyenHD

Tiểu thái giám ở phía trước cầm đèn, hai cung nữ xa xa mà đi theo sau, cách Nguyên phi nương nương Thẩm đại nhân một đoạn nhằm tạo ra không gian trò chuyện đơn độc.

Gió đêm phơ phất, mang chút khô nóng ban ngày, Thẩm Thanh Trác đi ở sườn sau của Nguyên phi, nện bước không nhanh không chậm.

Sau một lúc lâu, Nguyên phi ôn nhu mở miệng nói: “Nếu bổn cung nhớ không lầm, xuân sưu, bổn cung bị ám sát một án, là quá tay Thẩm đại nhân điều tra?”

Thẩm Thanh Trác: “Đúng là như thế.”

“Kiện án tử, Bắc Trấn Phủ Tư cuối cùng lấy Binh Bộ thị lang mưu hại con vua kết án, đúng không?” Nguyên phi tiếp tục hỏi.

Thẩm Thanh Trác: “Đúng vậy.”

Nguyên phi dừng lại bước chân, ánh mắt thanh đạm chuyển đến Trấn Vỗ đại nhân, “Bổn cung trong lòng vẫn luôn tò mò, bổn cung cùng Binh Bộ thị lang ngày trước không oán, gần đây vô thù, hắn đến tột cùng vì cái gì mà mưu hại bổn cung?”

Thẩm Thanh Trác dừng lại, có nề nếp mà trả lời: “Hồi bẩm nương nương, khi Cẩm Y Vệ tróc nã Phương Kiên, Phương Kiếm đã sợ tội 『 tự sát 』, cho nên chưa thẩm ra nguyên do.”

Nguyên phi chăm chú nhìn vào hắn, tiếng nói ôn nhu mà kiên định: “Trong đó, nhất định có liên can mà bổn cung không biết được.”

Thẩm Thanh Trác trầm mặc không nói.

Nguyên phi truy vấn nói: “Là Hoàng Hậu sao?”

Thẩm Thanh Trác chần chờ một chút, chậm rãi lắc đầu phủ nhận.

“Đó là……” Nguyên phi chau mày, trong lòng suy đoán càng ngày càng rõ ràng.

“Kỳ thật, nương nương trong lòng sớm đã định luận.” Thẩm Thanh Trác chắp tay, ngữ khí xin lỗi nói, “Án này đã kết, Thánh Thượng xuất phát từ nguyên do nào đó, không cho Bắc Trấn Phủ Tư tiếp tục điều tra, chỉ có thế, còn lại vi thần không dám nói thêm.”

Nguyệt sắc như nước, Nguyên phi hoảng hốt một lát, lộ ra một nụ cười khổ hơi mang tự giễu, “Bổn cung minh bạch, tạ Thẩm đại nhân cáo đúng sự thật.”

“Nương nương, nén bi thương.” Thẩm Thanh Trác thấp giọng an ủi nói, “Tiểu hoàng tử sẽ lại có.”

“Phải không?” Nguyên phi thu hồi biểu tình trên mặt, tiếp tục hướng phía trước đi, “Tình trạng thân thể hiện giờ của Thánh Thượng, Thẩm đại nhân còn không rõ ràng sao?”

“Thần nghe nói trong cung tìm tới đắc đạo cao nhân, Thánh Thượng một lòng luyện đan, nói vậy thực mau sẽ khá lên.” Thẩm Thanh Trác nhàn nhạt khuyên nhủ, “Nương nương không cần quá mức lo lắng.”

Nguyên phi khẽ cười một tiếng, ý vị không rõ nói: “Mong là như thế đi.”

Thẩm Thanh Trác đôi mắt buông xuống, “Bất quá…… Thần xin nói một câu đại nghịch bất đạo, nương nương cũng nên sớm có tính toán cho mình.”

Nguyên phi nghiêng mắt: “Vậy theo như Thẩm đại nhân nói, bổn cung nên vì mình tính toán cái gì đây?”

“Sắc trời đã muộn, hôm nay nương nương vẫn nên sớm chút hồi cung nghỉ ngơi thì hơn.” Thẩm Thanh Trác bất động thanh sắc mà trả lời, “Tương lai còn dài, nương nương không cần nhất thôi nôn nóng.”

Nguyên phi: “Hảo, bổn cung nghe Thẩm đại nhân.”

Mật đàm tạm thời hạ màn, Thẩm Thanh Trác đứng tại chỗ, ánh mắt trầm tĩnh mà nhìn Nguyên phi nương nương rời đi.

Hắn quay người lại, đột nhiên phát hiện chính mình thế nhưng bất tri bất giác lạc đường……

Đáy mắt thanh triệt của Thẩm đại nhân khó có được hiện ra một tia mê mang.

Đây là chỗ nào? Hắn nên đi đường nào để hồi cung đây?

Trong lúc hắn hết sức phát ngốc, bên tai bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Thẩm đại nhân?”