Chú Út Là Người Song Tính

Chương 9 ( 9.2)

Khúc Hoài Khiêm nghe thấy liền đau lòng, kể từ khi anh biết được mình không phải là con ruột, tâm trạng Khúc Kính Tiêu luôn tuột dốc, hắn lo lắng đến mức muốn dẫn anh đi gặp bác sĩ tâm lý, hắn cúi đầu hôn lên môi anh, rồi vội vàng buông Khúc Kính Tiêu ra, "Em... Em đi tắm cái!"

Sau lưng hắn, Khúc Kính Tiêu như suy tư gì đó mà nhìn bóng lưng hoảng loạn của hắn.

Hơi nước trong phòng tắm mịt mù, Khúc Hoài Khiêm cau mày vặn nước lạnh, ý đồ dập tắt du͙© vọиɠ đang trỗi dậy trong người, trong đầu nghĩ về công việc ngày mai một cách máy móc, tất nhiên là sau khi trở thành nhân viên chính thức thì công việc bận rộn hơn rất nhiều, hắn nhớ bác sĩ nói, thời gian mang thai rất cần chồng ở bên bầu bạn, vậy thì ngày mai hắn cố gắng tan tầm đúng giờ về với Khúc Kính Tiêu, nghĩ đến người nọ, Khúc Hoài Khiêm buồn rầu cúi đầu nhìn thằng em có làm cách nào cũng không chịu xìu xuống này.

Hắn tắm rửa hết một tiếng đồng hồ, lúc bước ra Khúc Kính Tiêu đã ngủ rồi, hắn lau khô tóc, rón ra rón rén bò lên giường, bụng anh đã được năm tháng, nằm ngửa không thoải mái nên Khúc Kính Tiêu đành nằm nghiêng, anh nhắm nghiền mắt mặt mày nhu hoà, gương mặt chìm trong gối, vài sợi tóc loà xoà trên vầng trán trắng nõn trơn bóng, Khúc Hoài Khiêm ngắm đến trong lòng ấm áp, lại hơi ngo ngoe rục rịch, hắn mím môi, nằm xuống ôm lấy người nọ, người trong lòng ngực giật nhẹ, trên cổ có thứ gì đó mềm mại bám vào, hắn rùng mình một cái, ngay sau đó cằm bị cắn nhẹ nhàng.

Đầu hắn nổ đùng một tiếng, tay Khúc Hoài Khiêm nắm lại thật chặt, hắn nhanh chóng buông anh ra, chỉ thấy đôi mắt của Khúc Kính Tiêu trong veo, trông anh không giống như đang ngủ một chút nào.

"Sao... Sao thế anh?" Hắn nuốt nước bọt, "Anh không ngủ được à? Có phải đói bụng rồi không? Hay chân bị chuột rút?"

Khúc Hoài Khiêm bò dậy, hắn không thể không bò dậy được, phía dưới của hắn lại có phản ứng, mới vừa rồi hắn nhìn ánh mắt của Khúc Kính Tiêu quá là dụ người, còn chưa kịp ngồi thẳng dậy đã bị Khúc Kính Tiêu kéo nằm trở về, hắn tránh bụng bầu, hít sâu một hơi, "Ngủ đi, em ở đây."

"Anh ngủ không được." Đôi mắt Khúc Kính Tiêu rất đẹp, cho dù lúc nhìn người ta thật lạnh lùng, nhưng bên trong luôn chứa đựng một hồ nước, hiện giờ anh đang nhìn Khúc Hoài Khiêm đầy trìu mến, đôi môi mềm mại như có lửa đốt mà như có như không mυ'ŧ hôn khoé miệng cháu trai.

Khúc Hoài Khiêm thầm nghĩ vị tổ tông này, như này thì em có muốn ngủ cũng ngủ không nổi, dưới tình thế cấp bách hắn tránh đi nụ hôn của chú út, nói lung tung: "Vậy... Vậy thì... Em kể chuyện cổ tích cho anh nghe nha?"

Khúc Kính Tiêu bật cười, Khúc Hoài Khiêm buồn bực, hắn nghi ngờ người nọ cố tình làm vậy, nhịn không được nhéo mông đối phương, đáng thương nói: "Đừng có mà chọc em."

Đối phương còn tủi thân hơn cả hắn: "Em còn không chịu đυ.ng vào anh."

"Không phải em không ngưng là không được sao, bác sĩ nói cần... Ối..." Tay Khúc Kính Tiêu nắm lấy cây hàng của hắn, thứ đó nhanh chóng bành trướng cứng ngắc trong tay anh, đến cả Khúc Hoài Khiêm còn không kịp phản ứng, hắn thở dốc một tiếng, hơi thở trở nên nặng nề hơn, "Bác sĩ nói phải chú ý..."

"Anh muốn, em không muốn anh sao?" Khúc Kính Tiêu liếʍ môi, cánh môi hồng hào dính nước bọt sáng lấp lánh, đôi môi quyến rũ lúc mở lúc đóng, "Có phải anh mang thai thân hình xấu quắc nên em chán chê rồi có đúng không?"

Anh vừa dứt lời, miệng đã bị hôn lấy, Khúc Hoài Khiêm lấp kín miệng anh, lập tức được nếm mùi vị của anh, hắn sâu sắc cảm nhận được quỳnh chi ngọc lộ (*) cũng chỉ có thế, hai đầu lưỡi trơn trượt đan vào nhau, quấn lấy nhau trong khoang miệng, thân mật trao đổi chất lỏng cho nhau, tạo ra tiếng nước dính nhớp khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

(*) Quỳnh chi ngọc lộ (琼浆玉露): một phép ẩn dụ cho nước tiên, rượu ngon.

"Hừm..." Mắt Khúc Hoài Khiêm đỏ đậm, hắn nhả môi người trong lòng ra, "Chú út!"

Khúc Kính Tiêu nghe xong chỉ cười không nói lời nào, anh ôm bụng, xoay người ngồi trên thắt lưng cháu trai, cặp mông sau khi mang thai càng thêm đầy đặn cọ xát với dươиɠ ѵậŧ cương cứng của cháu trai trông thật dâʍ đãиɠ, đôi môi bị gặm cắn đến đỏ tươi hơi hé mở: "CᏂị©Ꮒ anh đi."

Bởi vì quần siết bụng không quá thoải mái, mà anh lại không bằng lòng mặc váy đi ngủ, ngày thường anh chỉ mặc cái áo phông rộng thùng thình cùng với chiếc qυầи ɭóŧ làm thành đồ ngủ, hai mắt Khúc Hoài Khiêm nhìn thẳng, đôi tay không tự chủ được vuốt dọc cặp đùi đang quỳ ở hai bên, xúc cảm mịn màng cực thích làm tinh thần hắn nhộn nhạo, hắn chợt mở to hai mắt, không ngờ Khúc Kính Tiêu không mặc qυầи ɭóŧ, hắn sờ đến cái mông vểnh của chú út, nhịn không được sờ đến vùng đất giữa hai chân anh, chỉ thấy bàn tay mò vào đã dính nước ướt nhẹp.

"Ưm a..." Khúc Kính Tiêu đúng lúc bật ra tiếng rêи ɾỉ vừa ngọt ngào vừa béo ngậy, anh thong thả đung đưa thắt lưng, dùng l*и nhỏ đầy nước cọ xát với bàn tay to của cháu trai, như da^ʍ phụ mà dụ dỗ cháu trai của mình, "A... Thật thoải mái... Không đủ... Còn muốn nữa..."

Khúc Hoài Khiêm nhanh chóng dùng tay kia sờ dưới mũi, khô queo, may mà hắn không chảy ra dòng máu mũi buồn cười đáng mất mặt, hên khϊếp. Dù sao thì hắn cũng đang trong độ tuổi huyết khí phương cương, đã dụ dỗ tới vậy rồi thì tốt hơn hết là nên hành động ngay lập tức, đôi tay không chịu ngồi yên mà vuốt ve cơ thể chú út, trong lúc này hắn chừa ra xíu thời gian móc ra gậy thịt lớn, cái thứ đó nhất trụ kình thiên (*), giương cao ngọn cờ với sức sống mãnh liệt, đúng lúc đánh vào âʍ ɦộ của Khúc Kính Tiêu.

(*) Nhất trụ kình thiên (一枉擎天): một gậy chỉ trời.

Cả hai cùng thở hồng hộc.

Khúc Kính Tiêu đè lại tay Khúc Hoài Khiêm đang cởϊ qυầи áo cho anh, "Đừng cởi... Xấu lắm..."

Khúc Hoài Khiêm nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, đôi mắt dịu dàng đến nỗi chảy ra nước, che chở chăm sóc nhân nhượng anh bằng mọi cách có thể, hắn đặt nụ hôn lên đầu ngón tay anh, "Nào có, chú út luôn đẹp nhất, để em nhìn thử xem được không anh?"

Đầu ngón tay Khúc Kính Tiêu bị hôn cắn nhẹ nhàng, tê tê dại dại, có thể là tay đứt ruột xót, trong lòng anh mềm mèo, bị hắn lột sạch quần áo, thân thể anh thay đổi rất nhiều, cơ bụng không còn mà thay vào đó là cái bụng tròn vo, eo thô, mông đầy đặn, may mà tay chân không ngấn mỡ, mặt mũi cũng không mập, Khúc Hoài Khiêm cứ nhìn bụng phình lên biến thành một cái bụng bầu, giờ nhìn thấy anh ôm bụng bầu cưỡi trên người mình, dươиɠ ѵậŧ hắn cương cứng ngắc.

Khúc Kính Tiêu rõ ràng cảm nhận được cơ thể đối phương đang thay đổi, dường như anh đã an tâm, lỗ nhỏ lại được ngón tay ve vuốt, chỉ nghe thấy hắn mang theo vẻ mặt đứng đắn hỏi anh: "Ướt ghê, chú út chảy nước bao lâu rồi? Có phải anh vẫn luôn thấy nắng không?"

"Ừm... Lỗ nhỏ đã ướt lâu lắm rồi, anh muốn em cᏂị©Ꮒ anh..." Khúc Kính Tiêu giữ chặt ©ôи ŧɧịt̠ rồi nhắm ngay lỗ hậu, sau đó hạ eo xuống, Khúc Hoài Khiêm giật mình, vội vàng ôm eo anh không cho anh di chuyển, anh cười, "Không sao cả, anh có bôi trơn rồi, hay là em ghét bỏ anh bẩn?"

"Em nỡ lòng nào ghét anh được chứ? Em chỉ sợ anh bị thương thôi." Nơi đó không phải dùng để giao hợp, hơn nữa nhỏ như vậy, e là hắn mới tiến vào một giây là đã bị rách toạc, nhưng Khúc Kính Tiêu lại quyết ngồi xuống cho bằng được, quả nhiên là đã bôi trơn đầy đủ, không hề gò bó chút nào, "Chú út, phía sau anh nóng khít quá..."

Khúc Kính Tiêu đỏ mặt, nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ, vẻ mặt ngượng ngùng cùng buồn bực thu vào trong mắt Khúc Hoài Khiêm trông thật phong tình vạn chủng, dươиɠ ѵậŧ vẫn đang tiến vào trong đột nhiên trở nên to lớn, nó căng đến nỗi Khúc Kính Tiêu cảm thấy mình như sắp tách toang, "Ư... To quá... Đừng lớn nữa mà..."

Nếu không phải lo lắng cho thân thể anh, thì Khúc Hoài Khiêm đã lên tinh thần hăng hái xông thẳng vào trong từ lâu rồi, hắn nhịn đến mồ hôi nhễ nhại, cái miệng nhỏ nhắn của lỗ hậu non mềm khép mở như có hô hấp, thịt ruột như cái lưỡi mềm mại liếʍ lên từng tấc thịt trên thân ©ôи ŧɧịt̠, hắn không ngờ c̠úc̠ Ꮒσα của chú út cũng dâʍ đãиɠ đến thế. Hắn nâng mông đối phương lên, bắt đầu ra ra vào vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên trong mông chú út, cố gắng nhét hết ©ôи ŧɧịt̠ lớn vào trong.

Khúc Kính Tiêu bị chàng trai mà anh yêu chiếm hữu thân thể, thể xác cả tinh thần đều đạt thoả mãn cực đại, anh lập tức thả lỏng cơ thể nghênh đón gậy thịt lớn ghé thăm, ánh mắt chuyển từ lạnh lùng sang tràn ngập quyến rũ, lại thỉnh thoảng nhìn bụng mình một cách trìu mến, bên trong có kết tinh tình yêu của cả hai.

Khúc Hoài Khiêm yêu anh cực kỳ, hai tay hắn tách mông anh ra, đồng thời gậy thịt lớn hung hăng dập vào trong, chỉ nghe thấy chú út hét lên một tiếng, lại dâʍ đãиɠ mà đung đưa cánh mông ngồi xuống, anh nóng lòng muốn nuốt hết ©ôи ŧɧịt̠ của cháu trai vào trong cơ thể, lúc này đây đã trực tiếp đi được 2/3 chặng đường, cắm đến mức Khúc Kính Tiêu bật khóc.

"Ư a... Sâu quá... Thật lớn... A a..."

"Còn chưa vào sâu nhất đâu, mới đó mà chú út đã chịu không nổi rồi hở?"

"Ưm a... Tiến vào... Vào hết đi... Anh còn muốn..."

Khúc Hoài Khiêm máu nóng sôi trào, ©ôи ŧɧịt̠ bự của hắn cương tới cực hạn, vọt thẳng vào trong hang động đào nguyên của chú út, một lát sau thì tiếng nước òm ọp vang lên, hiển nhiên là Khúc Kính Tiêu tự mình tiết ra dịch ruột, cơ bắp Khúc Hoài Khiêm căng phồng cứng ngắc, hắn cᏂị©Ꮒ động thịt của chú út rất có tiết tấu, dươиɠ ѵậŧ to khϊếp căng đầy vách thịt chật chội, lúc đút vào lại tàn nhẫn mà nghiền nát thịt ruột non mềm, lúc rút ra thì đầu khấc bự chảng cào cấu lướt qua lớp thịt non, cơn sướиɠ bén nhọn như tia chớp lập tức từ nơi giao hợp của cả hai xông thẳng lên trán.

"Hưm a a... Lạ... Lạ lắm... A... Sâu quá à... Ư ư... Sao lại thế..." Thân thể Khúc Kính Tiêu nhuộm một tầng rặng mây đỏ, khoé mắt đỏ bừng chảy nước mắt, trong lỗ hậu ướŧ áŧ ngậm một cây gậy thịt bự chảng đáng sợ, chỗ bị cắm vào vừa chua xót vừa căng đầy, kỳ lạ chính là cảm giác tê tê dại dại càng ngày càng kịch liệt, anh lắc đầu, vừa rêи ɾỉ vừa di chuyển cơ thể phập phồng lên xuống, chủ động dùng c̠úc̠ Ꮒσα vuốt ve ©ôи ŧɧịt̠ lớn của hắn, động thịt chật hẹp tham lam nhấm nháp ©ôи ŧɧịt̠ to lớn của cậu thanh niên.

"Ối... Tuyệt quá... Ưʍ... Bị đâm thủng mất..."

Hai mắt Khúc Hoài Khiêm tối xuống, hắn tập trung sức lực dưới háng, vừa nhanh chóng vừa thô bạo dập mở đường hầm nhỏ hẹp, bên trong ngoại trừ có gel bôi trơn ra thì còn không ngừng tiết ra dịch ruột dính nhớp, làm cho ©ôи ŧɧịt̠ ướt nhẹp, ra ra vào vào thuận lợi, động tác của hắn hết sức kiềm chế, nhưng có kiềm chế cỡ nào thì trước một Khúc Kính Tiêu cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì hắn cũng mất kiểm soát, một tay hắn đỡ eo Khúc Kính Tiêu, tay kia nâng mông anh, còn không quên nhào nặn vài cái, dưới háng thì cứ bạch bạch bạch tiến vào hết toàn bộ, dập vào động thịt một cách thô bạo.

"A a a... Tuyệt quá..." Khúc Kính Tiêu ôm bụng mình, anh không ngừng la hét trước động tác cᏂị©Ꮒ đυ. ngày càng kịch liệt, thân hình có hơi cồng kềnh bị dưới háng hắn dập cho lắc lư lên xuống, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi tung bay tự do, đôi mắt mông lung ngấn nước của anh nhìn xuống người đang cᏂị©Ꮒ mình, anh khóc lóc banh rộng đùi ra, lộ dươиɠ ѵậŧ đang hếch lên dán vào bụng, âʍ ɦộ ướt nhẹp, nhìn kỹ thì lỗ thịt còn lúc đóng lúc mở, hiển nhiên là đã thèm khát vô cùng tận, thấp thoáng thấy được chỗ giao hợp không ngừng ra vào, anh dùng hai ngón tay tách lỗ l*и sang hai bên, "Ư ư... Chỗ này cũng muốn... Ưm a a... Chỗ này cũng muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự... Á..."

Khúc Hoài Khiêm nghiến răng dữ dội, ©ôи ŧɧịt̠ bự thẳng tiến ra vào kịch liệt trong lỗ hậu của chú út, cᏂị©Ꮒ cho nếp gấp ở c̠úc̠ Ꮒσα đều biến mất, thịt ruột còn bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn kéo ra bên ngoài cơ thể, lúc này chú út dâʍ đãиɠ của hắn lại năn nỉ hắn cᏂị©Ꮒ bướm, sao mà hắn có thể từ chối yêu cầu như vậy được, hắn rút ©ôи ŧɧịt̠ dính đầy nước da^ʍ ra, đặt anh nằm xuống giường nhanh như gió, đè hai bên đùi Khúc Kính Tiêu sang hai bên, hắn mắng: "Đĩ da^ʍ, banh chân rộng ra cho em, em muốn cᏂị©Ꮒ l*и da^ʍ của anh!"

Khúc Kính Tiêu nghe thấy, không ngờ lỗ l*и lại trào ra càng nhiều nước da^ʍ, ướt nhẹp chảy xuống mông, sau đó gậy thịt lớn của cháu trai thọc thẳng vào, thọc tới tận tử ©υиɠ một cách dũng mãnh, trong nháy mắt Khúc Kính Tiêu liền đạt cao trào, động thịt dâʍ đãиɠ bị cᏂị©Ꮒ đến phun nước, một lượng lớn nước da^ʍ tuôn ra, toàn bộ xối lên gậy thịt của Khúc Hoài Khiêm, làm cho hắn sướиɠ đến mức rùng mình, hắn nắm chặt eo chú út, gần như không kiềm chế được mà ngoáy mạnh ©ôи ŧɧịt̠ bự của mình xỏ xuyên trong cái âʍ đa͙σ trơn ướt đã lâu rồi hắn chưa được ghé thăm, động tác của hắn vừa nhanh vừa mạnh, vội vàng lấp đầy trong lỗ l*и ẩm ướt trơn mềm.

Mặc cho bụng đang lớn nhưng cũng không thể ngăn cản được Khúc Kính Tiêu xoay eo lắc hông phối hợp với hắn, dường như anh ngại còn chưa đủ, một tay anh mở đùi mình ra, khóc nức nở: "Hức... Còn muốn nữa... Ối... Tuyệt quá... Côи ŧɧịt̠ lớn tuyệt quá đi..."

Cháu trai bị chú út dụ dỗ dập thẳng vào âʍ ɦộ non nớt như điên dại, khuấy đảo trong lỗ thịt mềm mại đến rối loạn lung tung, vách thịt co rúm lại liên hồi, như là muốn cắn đứt luôn cây thịt lớn, mỗi lần rút ra đều mυ'ŧ mát dươиɠ ѵậŧ lớn lưu luyến không rời, Khúc Kính Tiêu mang thai cơ thể vừa dâʍ đãиɠ vừa mẫn cảm, anh cố gắng mở rộng thân mình đón ý nói hùa cùng hắn, ý đồ dùng thân thể của mình để đối phương trầm mê anh, nhưng ngay cả khi anh không làm thế thì hắn cũng yêu anh tới chết đi sống lại.

Hai người vận động kịch liệt khiến mồ hôi chảy ròng ròng, gương mặt đẹp trai tràn trề sức trẻ của Khúc Hoài Khiêm xuất hiện một nét hung dữ hiếm có, Khúc Kính Tiêu được hắn cᏂị©Ꮒ nện mạnh mẽ như anh mong muốn, cảm giác tê dại bơi khắp trong cơ thể anh, gậy thịt vừa bự vừa cứng ngắc thay phiên nhau cᏂị©Ꮒ vào hai lỗ da^ʍ của anh, gần như muốn cọ xát tới bắn ra lửa, hai đùi anh run lên bần bật, tay cũng ôm chân không nổi nữa, anh dường như không thể chịu được mà túm lấy ga giường, cơ thể mềm mại lắc lư lên xuống theo tiết tấu cᏂị©Ꮒ choẹt của cháu trai, cơn cực khoái bị kéo dài vô hạn.

Khúc Hoài Khiêm dập mạnh một cái, người dưới thân hắn la hét theo động tác của hắn, hắn có hơi ảo não, hồi nãy suýt chút nữa hắn đã nện thẳng vào tử ©υиɠ, nhưng chú út bên dưới sướиɠ đến mức không thể ngậm miệng lại được, đầu lưỡi thơm mềm liếʍ cánh môi, đôi mắt mông lung đọng đầy hơi nước động tình mà nhìn hắn, giọng nói mềm mại khẽ rêи ɾỉ: "A... Thích quá đi... Côи ŧɧịt̠ lớn mạnh quá... Ư... Muốn được nện vào..."

Khúc Hoài Khiêm không kìm được mà mắng: "Đĩ da^ʍ!"

Sau đó hắn rút gậy thịt ra, "ọt" một tiếng thọc sâu vào trong lỗ hậu, nguyên cây hàng đều tiến vào, trong nháy mắt hắn phịch Khúc Kính Tiêu như cuồng phong bão tố, hai người nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy tình yêu sâu đậm dành cho nhau trong mắt đối phương, Khúc Kính Tiêu hít hít mũi, đưa tay ôm Khúc Hoài Khiêm như đang làm nũng, hắn mỉm cười dịu dàng, động tác dưới thân lại không hề ngừng, ôm lấy anh, hắn thơm lên thái dương, khoé mắt, bên má, chóp mũi, khoé miệng của Khúc Kính Tiêu đầy thân mật, sau đó liếʍ láp đôi môi anh, Khúc Kính Tiêu vươn ra đầu lưỡi ấm áp, lại bị hắn cuốn lấy, hai chỗ kết hợp trên dưới đều phát ra tiếng nước bất đồng với nhau.

"Khúc Hoài Khiêm ơi... Em có thích anh không?" Khúc Kính Tiêu mang theo tiếng khóc nức nở hỏi hắn.

"Em yêu anh!" Kèm theo tiếng nói là động tác cᏂị©Ꮒ nện ngày càng hung mãnh, giống như muốn cᏂị©Ꮒ hỏng anh luôn vậy, cái nơi không thể giao phối bị kéo căng đến tận cùng, nước da^ʍ từ l*и non cùng với dịch ruột tạo thành một mảng lầy lội, thêm vào va chạm trong một khoảng thời gian đã lâu nên nước da^ʍ biến thành một màu trắng sữa.

Khúc Kính Tiêu nghe thấy thế lại cưỡi lên người cháu trai, để cho cây thịt vùi sâu vào trong cơ thể, anh vuốt ve bụng bầu, đứa bé đang ở bên trong, cây hàng của Khúc Hoài Khiêm cũng đang giần giật trong người anh, kɧoáı ©ảʍ tràn đầy khiến anh phải thở dốc liên hồi, Khúc Hoài Khiêm xoa nắn mông thịt anh như muốn trút giận, gậy thịt tiến vào chỗ sâu nhất kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên Khúc Kính Tiêu làm cả người anh bắt đầu run lẩy bẩy, mật ngọt từ hai cái miệng nhỏ đang hé mở bên dưới giống như mất khống chế mà nhỏ giọt tí tách, cây thịt ra vào nhịp nhàng trong lỗ thịt ướŧ áŧ.

"Ư ư... Không được... Ưm a..." Khúc Kính Tiêu sướиɠ đến nỗi ngón chân co quắp lại, anh dùng động thịt chật hẹp đang run lẩy bẩy điên cuồng vuốt ve con khủng long bạo chúa, miệng cúc non mềm bị cᏂị©Ꮒ đυ. thô bạo kịch liệt đến mức nhảy bật ra ngoài, bên trong vừa căng ê lại tê dại, không bao lâu sau dươиɠ ѵậŧ đằng trước lại bắn ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙, lỗ hậu giống như l*и non phía trước cũng lêи đỉиɦ phun nước.

Khúc Hoài Khiêm vẫn thúc mạnh liên tục không dừng, cᏂị©Ꮒ cho cơ thể trắng nõn của Khúc Kính Tiêu co rúm lại không thôi, anh không ôm bụng nỗi nữa, hai chân cũng không thể kẹp lấy eo hắn.

Khúc Kính Tiêu bị nện đến đầu óc choáng váng, lệ rơi đầy mặt, bị cháu trai ăn chay lâu ngày phịch mãnh liệt, cơn cực khoái trong anh vẫn luôn kéo dài, lỗ thịt càng ngày càng mềm mại, không biết qua bao lâu, dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể lại bắt đầu tăng tốc, chạm vào chỗ thịt non ở sâu tít bên trong mà khuấy đảo mạnh mẽ.

"Ư a a a... Không... Không chịu được nữa... Á a a... Đừng nện nữa mà..."

Nhưng đáp lại anh chính là một đợt thúc mạnh mẽ đến từ hắn, Khúc Hoài Khiêm siết chặt cơ bụng, khàn giọng nói: "Rõ ràng là chú út rù quến em trước, vậy mà còn không cho em cᏂị©Ꮒ? Banh rộng lỗ da^ʍ của anh ra đi, em muốn bắn vào!"

Khúc Kính Tiêu khóc rên ưm ưm a a, nghe nói Khúc Hoài Khiêm muốn bắn, anh gian nan đưa tay ra sau tách cặp mông trắng tươi của mình ra ngay lập tức, "Ư ư ưʍ... Bắn vào đi... Ưʍ... A..."

Theo tiếng rêи ɾỉ của anh, một dòng nước đặc quánh bắn thẳng vào vách trong sâu tít của anh trong chốc lát, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi vừa nhiều vừa đặc sệt, tất cả đều bắn vào thật sâu vào trong cơ thể anh, bắn đến mức Khúc Kính Tiêu nằm trong vòng tay cháu trai phải khóc lóc thút thít, mông đùi đều run rẩy trông thật đáng thương.

Một lúc lâu sau, Khúc Kính Tiêu mới lấy lại bình tĩnh ngã vào cái ôm ấm áp rắn chắc của cậu chàng, anh vô cùng mệt mỏi, hô hấp cực nhẹ nhàng, đến cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích chút gì.

Khúc Hoài Khiêm hôn lên thái dương mướt mồ hôi của Khúc Kính Tiêu, xoa lưng cho anh từng li từng tí, hắn không hỏi Khúc Kính Tiêu có yêu hắn không, anh đã vì hắn mà làm nhiều chuyện như thế, đó chính là minh chứng tốt nhất.