Tối đó Khúc Kính Tiêu gọi điện thoại cho bạn, tỏ vẻ xin lỗi mình không cẩn thận làm bẩn váy cưới của cô, cũng may cô bạn rất hào phóng không thèm quan tâm, nói rằng trong lúc chụp hình cưới cô đã phải đổi không biết bao nhiêu bộ rồi, mặc tới mệt luôn.
Giọng Khúc Kính Tiêu thực bình tĩnh, trên mặt nóng ran cả lên.
Anh muộn màng suy nghĩ lại, quá điên rồ, nếu như bị ai đó phát hiện thì sao bây giờ? Nhưng mà, bản thân anh còn có thể làm ra loại chuyện dụ dỗ cháu trai như này, vốn dĩ chính anh mới là kẻ điên.
Khúc Hoài Khiêm mở cửa xe của Khúc Kính Tiêu đưa anh về nhà, lại mặt dày ở lại nhà anh, hắn xoay người nằm thành tư thế nghiêng, đắp chăn cho cả hai đàng hoàng, một cánh tay từ trên người Khúc Kính Tiêu thuận tiện quàng qua ôm eo anh, xong xuôi mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Kể từ đó, Khúc Hoài Khiêm trở thành khách quen trong nhà Khúc Kính Tiêu, lúc đầu chính là sau khi làʍ t̠ìиɦ thì sẽ ở lại, sau này dù không có làʍ t̠ìиɦ thì cũng sẽ ở nhà anh, hắn không làm cái gì cả, chỉ đơn thuần ôm anh đi ngủ.
Buổi tối sẽ ăn cơm cùng nhau, hoặc là đi ra ngoài ăn hoặc là Khúc Kính Tiêu nấu tại nhà, tay nghề của Khúc Kính Tiêu rất cao siêu, Khúc Hoài Khiêm phụ trách phụ bếp cùng với dọn dẹp chén bát sau khi ăn xong, nếu không làʍ t̠ìиɦ thì hai người ra ngoài đi dạo xem TV hoặc xử lý công việc, rồi cùng nhau đi ngủ, mấy ngày Khúc Hoài Khiêm không ngủ lại không thể gặp mặt nhau thì bọn họ sẽ nói chuyện đó đây trên Wechat, phần lớn chỉ có mình Khúc Hoài Khiêm nói, thỉnh thoảng anh mới đáp lại đôi ba câu.
Khúc Kính Tiêu ngầm đồng ý tất cả những phát triển này dần khác với ước nguyện ban đầu của anh, sâu thẳm trong anh còn thầm chờ mong, có lẽ Khúc Hoài Khiêm cũng thích anh, trông bọn họ hệt như những cặp tình nhân thật sự.
Cho đến một ngày nào đó, Khúc Hoài Khiêm nói với anh, cha mẹ hắn muốn mời anh ăn bữa cơm, cảm ơn anh đã quan tâm hắn.
Mấy tiết mục giao lưu tình cảm với người thân họ hàng nhằm tăng thêm tính thân thiết này, từ trước đến nay Khúc Kính Tiêu không muốn tham gia nhiều, quan hệ giữa anh với anh chị hai không mấy thân thiết nhưng cũng không tính là quá gượng gạo, mỗi khi đến lễ Tết tụ họp quây quần bên nhau thì cũng coi như là nhìn mặt hoà thuận.
Bình thường vì để giữ hoà khí nên có lẽ anh sẽ không từ chối, dù sao cả năm trời cũng gặp nhau không được bao lần, nhưng bây giờ... Anh và Khúc Hoài Khiêm đã vượt qua khỏi quan hệ chú cháu tiến đến một mối quan hệ bất thường, yêu cầu anh đối mặt với cha mẹ người ta, dù như thế nào thì cũng có một loại cảm giác chột dạ khi làm chuyện xấu.
Trong lòng Khúc Hoài Khiêm lại vui mừng khôn xiết, đây không phải là ra mắt phụ huynh sao? Những lần gặp mặt trước đó không được tính, nếu không phải hắn còn nhớ những gì Khúc Kính Tiêu nói lúc mới bắt đầu, thì hắn còn tưởng rằng là do Khúc Kính Tiêu thích hắn nên mới dung túng hắn đến thế.
Cuối tuần, cũng không biết là Khúc Kính Tiêu xuất phát từ cái tâm lý gì, anh mua rất nhiều quà cáp đến nhà khiến anh hai và chị dâu đều ngại ngùng vô cùng, sau khi hỏi thăm nhau được một chốc, Khúc Kính Tiêu ngồi xuống lại không thấy Khúc Hoài Khiêm đâu, không đợi anh hỏi, Lý Uyển Ngọc đã cười nói: "Tiểu Khiêm đang ở trong bếp, tụi chị đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi hết rồi, mà nó còn muốn nấu thêm hai món, nói là em thích ăn."
Mà sắc mặt của bà vì bệnh tật mà trở nên tái nhợt, lúc nhắc đến con trai thì vô tình biểu lộ ra niềm tự hào.
Khúc Kính Tiêu nhìn vị trí phòng bếp, người anh muốn gặp đang ở đằng kia, tâm tư của anh cứ bay trôi về phía đó, anh ra vẻ không có gì mà nói: "Em đi vào nhìn thử cái."
Khúc Vĩ Minh đang rót trà giúp anh, ông sững người một lúc rồi cười nói: "Lo nó làm không được à? Dạo này không biết có chuyện gì mà tay nghề của nó tiến bộ hơn nhiều, trước đây chỉ biết rửa chén, bây giờ còn biết cả nấu ăn."
Ông không biết, nhưng Khúc Kính Tiêu lại biết rất rõ, toàn là học từ anh mà ra, Khúc Hoài Khiêm còn dùng danh nghĩa học nấu ăn thường xuyên nhân lúc anh nấu cơm động tay động chân vừa kéo vừa ôm anh, anh đè nén vẻ hoảng loạn trong mắt, để lại một đống quà cáp kêu bọn họ cứ mở ra nhìn thử, còn anh thì ra vẻ bình tĩnh bước vào phòng bếp.
Khúc Hoài Khiêm vặn lửa nhỏ lại rồi đậy nắp cho nồi hầm, nhìn thấy anh liền cười: "Chú út."
Mỗi khi Khúc Hoài Khiêm gọi hai tiếng "chú út", đều đang nhắc nhở Khúc Kính Tiêu rằng họ là đang lσạи ɭυâи.
Khúc Hoài Khiêm nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa xoay người lại đã được chú út của hắn ôm chầm, hắn cúi đầu không chút khách sáo hôn lên đôi môi chú út, đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần nhưng hắn vẫn cứ thích vô cùng.
Khúc Kính Tiêu cảm thấy eo mình bị bó chặt bởi cánh tay cường tráng của cậu chàng này, chỉ có thể thụ động đón nhận nụ hôn, nhưng anh cũng rất hưởng thụ mà vươn đầu lưỡi múa may quấn quít với đầu lưỡi của đối phương.
Tôi nguyện ý để cậu ấy giam cầm như thế này, cả đời cũng được. Khúc Kính Tiêu thầm nghĩ.
Nụ hôn dịu ngọt dần trở nên nóng bỏng, giống như tất cả mọi thứ đều đã thay đổi, tựa với quan hệ của hai người vậy.
"Em nấu món gì thế?" Khúc Kính Tiêu thu hồi đầu lưỡi kết thúc nụ hôn, giữa đôi môi bị mυ'ŧ hôn đến đỏ tươi còn có một sợi chỉ bạc nối với môi của Khúc Hoài Khiêm.
"Anh thích ăn sườn bò hầm mà... Mới vừa nấu thôi, còn chưa xong đâu." Khúc Hoài Khiêm giúp anh liếʍ nước bọt vì hôn mà tràn ra ngoài, nhưng mà hắn càng liếʍ lại càng ướŧ áŧ hơn, hơi thở của hắn mất đi bình tĩnh, đôi tay cũng lặng lẽ chạy xuống phía dưới, dừng ở ngay mông Khúc Kính Tiêu, hôm nay bọn họ không ai mặc âu phục, chiếc quần jean Khúc Kính Tiêu đang mặc còn bó hơn cả mấy cái quần tây, càng phác hoạ rõ ràng đôi chân thon dài thẳng băng cùng với cặp mông tròn trịa mê người của anh.
"Ưʍ..." Khúc Kính Tiêu cắn chặt môi dưới, phía trước của anh bị Khúc Hoài Khiêm dùng hạ thân đưa đẩy thong thả lại gợϊ ȶìиᏂ, cặp mông ở phía sau cũng bị hai bàn tay to xoa bóp từ nhẹ đến nặng, hai cánh mông thịt bị nhéo tách ra ngoài rồi được thả về cọ xát với nhau ngay chính giữa, cứ một đi một về như thế, cơ thể nhạy cảm của anh run lên nhè nhẹ, cổ họng tràn ra tiếng thở hổn hển. Nhưng anh sợ người bên ngoài chú ý phát hiện ra nên không thể không cắn chặt môi dưới.
Khúc Hoài Khiêm vẫn luôn ép anh đến khi sau thắt lưng của anh đυ.ng phải bệ bếp, dươиɠ ѵậŧ dưới thân nhanh chóng bành trướng phồng lên thành một bọc ở đũng quần, thứ đó cứng ngắc chạm vào đùi anh, anh nheo đôi mắt đầy hơi nước, đẩy đối phương ra: "Không..."
Từ sau cái lần đầu tiên đi công tác trở về, anh chưa từng từ chối Khúc Hoài Khiêm lần nào, bất cứ khi nào đối phương muốn thì anh đều cố gắng hết sức thoả mãn hắn, tất nhiên với tiền đề là tất cả sẽ không làm bại lộ mối quan hệ của hai người họ.
"Em không nhịn được, khó chịu lắm." Khát vọng cháy bỏng từ trong đôi con ngươi của Khúc Hoài Khiêm xông ra ngoài, Khúc Kính Tiêu bị ánh lửa rợp trời từ trong hắn thiêu đến cơ thể khô nóng, hai dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc ở đằng trước cách một lớp quần cọ xát cho nhau.
Tầm mắt anh đảo qua đũng quần của Khúc Hoài Khiêm, liếʍ liếʍ môi, thừa biết đối phương chắc chắn bị cái quần bọc chặt đến khó chịu, anh chủ động đưa tay cởi thắt lưng của hắn, chỉ mới kéo khoá quần xuống, cây thịt lớn đã gấp không chờ được mà bật nhảy ra ngoài, "bốp" một tiếng đánh vào tay Khúc Kính Tiêu, anh duỗi tay ra nắm lấy nó không chút do dự, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ nó, ánh mắt nhìn đến những sợi gân xanh đáng sợ trên cây gậy, bướm non lại không nhịn được mà dâʍ đãиɠ co rúm lại, nơi đó đã ẩm ướt, anh không tự chủ được co rút lại, từ chỗ sâu bên trong truyền đến từng cơn ngứa ngáy đói khát.
Anh khao khát người này, anh không có cách nào giữ được cảm xúc trước từng hành động cử chỉ cố tình trêu đùa của hắn, ngọn lửa du͙© vọиɠ sáng rực này tưởng chừng có thể đè nghiến thể xác và tinh thần của anh đến chết, chỉ có khi kết hợp với người này thì anh mới được cứu rỗi.
Lúc này nào có thể suy nghĩ nhiều như vậy, động tác của cả hai nóng nảy chưa từng có, Khúc Kính Tiêu tự cởϊ qυầи mình đến một nửa liền xoay người chống trên bệ bếp, dang rộng hai chân, lộ ra đoá hoa đang khép mở, khe thịt nho nhỏ kia đã dính ướt nước được chảy ra khỏi lỗ thịt xinh đẹp, anh thở hổn hển quay người lại, nói bằng chất giọng đặc biệt nhẹ nhàng: "Vào đi... A... Ưm a...!"
Anh còn chưa nói hết lời thì Khúc Hoài Khiêm đã không chịu nổi cám dỗ mà cầm cây thịt lớn đâm vào trong khoang thịt, không có bất cứ màn dạo đầu nào, nhưng lỗ thịt đã ướŧ áŧ đến kinh người, mị thịt mềm mại ở bên trong sau khi được nếm gậy thịt lớn liền mấp máy tỏ ra vui thích, kɧoáı ©ảʍ tê dại làm cơ thể của cả hai thoải mái không thôi, bị dươиɠ ѵậŧ đâm vào trong vừa ê ẩm vừa căng đầy làm cho nước mắt của Khúc Kính Tiêu bị ép chảy ra ngoài, anh nức nở chủ động dùng lỗ thịt vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của cậu chàng phía sau, cảm giác sảng khoái ngày một nhiều từ nơi giao hợp kịch liệt của cả hai lan ra khắp cơ thể đến từng mỗi một lỗ chân lông.
Ngay cả khi cửa phòng bếp đã được đóng kín thì cách âm cũng không tốt hơn là bao, suy cho cùng thì Khúc Hoài Khiêm với cả nhà hắn cũng nào nghĩ đến việc phải sử dụng cách âm trong phòng bếp, tiếng TV trong phòng khách, và cuộc trò chuyện vui vẻ của cha mẹ cách cánh cửa liên tục truyền vào trong tai Khúc Hoài Khiêm, bọn họ đang nhắc đến hắn, còn nhắc tới cả Khúc Kính Tiêu, giọng nói khi gần khi xa, mà hắn thì ở chung một chỗ với chú út chỉ cách cha mẹ một cánh cửa làʍ t̠ìиɦ với anh, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cả hai dính khít vào nhau, hắn nhanh chóng đong đưa thắt lưng liên tiếp, dùng dươиɠ ѵậŧ của mình ra ra vào vào trong âʍ đa͙σ của Khúc Kính Tiêu, tiếng nước "òm ọp" cũng từ nơi đó mà ra, âʍ đa͙σ khít khao bị hắn đâm cho mở ra từng chút một, bên trong phân bố ra dâʍ ɖị©ɧ làm cho ©ôи ŧɧịt̠ của hắn ướt nhẹp, có lẽ là có cảm giác căng thẳng khi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, lỗ thịt của Khúc Kính Tiêu khít hơn bình thường nhiều, hoặc là nói, cả người của anh đều đang căng cứng.
Khúc Kính Tiêu không dám phát ra bất cứ tiếng động nào, cắn chặt môi, lại vì động tác đâm vào rút ra quá tàn nhẫn mà hốc mắt đỏ bừng của anh không ngừng rơi lệ, động tác của Khúc Hoài Khiêm thật hung ác nhưng cũng rất khắc chế, vì muốn cả hai nhanh chóng đạt cao trào nên là từ lúc bắt đầu hắn đã đẩy nhanh tốc độ, lại sợ tiếng thân thể va chạm quá lớn nên mỗi khi đi vào gần hết chuẩn bị đến phần gốc thì hắn sẽ thả chậm tốc độ, lần nào cây thịt thô dài cũng chạm đến miệng tử ©υиɠ đang dần mềm mại, bên trong được kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại chảy nước da^ʍ ra nhiều hơn.
"Ưm a... Không... Ư... Nhẹ chút..." Khúc Kính Tiêu khóc lóc nhỏ giọng xin tha, tử ©υиɠ của anh sắp chịu không nổi rồi, mới nện được một lúc mà đã trào ra nhiều nước như thế, nếu bị nện thẳng vào tử ©υиɠ, bên dưới anh sẽ không ngừng phun nước cứ như vòi nước bị hỏng mất, chảy nhiều nước như thế, chắc anh khỏi cần mặc quần nữa mất.
Khúc Hoài Khiêm dứt khoát dựa vào tấm lưng anh, cắn một miếng lên trên gáy của anh, bên dưới lại cᏂị©Ꮒ choẹt kịch liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ động thịt mềm mụp da^ʍ mĩ.
"A!" Khúc Kính Tiêu hét thảm lên một tiếng rồi lại vội vàng ngậm miệng, hai mắt anh mông lung đong đầy nước mắt quay đầu lại, vô cùng đáng thương nhìn cháu trai, "Không... Ưʍ... Sẽ để lại dấu..."
"Không đâu." Hắn cắn vào nơi được áo che khuất, ngoài miệng thì đang an ủi người ta, mà ©ôи ŧɧịt̠ lớn dưới háng vẫn như trước vừa dũng vừa mãnh dùng cái tốc độ nhanh chóng phập mở miệng tử ©υиɠ, cuối cùng nơi đó cũng không thể chịu nổi mà mở ra, đầu khấc to lớn lấp đầy mỗi một tấc khe hở ở bên trong, thậm chí còn bị căng ra đến thay hình đổi dạng.
"A! Ư ư..." Được nện vào tận tử ©υиɠ lại là một thú vui khác, Khúc Kính Tiêu sảng khoái đến mức không thể kiềm chế được tiếng rêи ɾỉ của mình, cánh môi bị chính anh cắn đến sắp đổ máu hơi hé ra, đôi mày cau chặt, nhìn có vẻ thống khổ nhưng thực tế là sướиɠ đến thất thần luôn rồi.
Khúc Hoài Khiêm bị vẻ mặt đầy nét quyến rũ tương phản hoàn toàn với hắn dụ dỗ đến càng thêm mất khống chế mà hung hăng xỏ xuyên trong thân thể càng cᏂị©Ꮒ càng thích này, động tác của hắn vừa nhanh vừa mạnh mẽ khuấy đảo bên trong tử ©υиɠ ướt nóng, chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng "bạch bạch", tiếng động không lớn nhưng hai người họ đều có thể nghe thấy rõ ràng, hắn ghé sát vào bên tai Khúc Kính Tiêu, nói: "Tử ©υиɠ của chú út nhiều nước quá, sao mà mới nện vào một cái mà đã chảy nhiều nước thế rồi? Lúc nào cũng chờ để được cᏂị©Ꮒ ư?"
"Ư... A... Phải..." Nửa người dưới của Khúc Kính Tiêu đã được cố định, chỉ có nửa người trên của anh năng động cũng không chút ngần ngại nào mà vặn vẹo cơ thể dâʍ đãиɠ như thế, rêи ɾỉ đĩ thoả như vậy, " Đúng đó... Chỉ muốn bị cᏂị©Ꮒ... Ưm a... Lỗ da^ʍ của chú út... A a... Thích..." Thật ra còn có một chữ "em" được đặt ở cuối câu, nhưng Khúc Kính Tiêu sao có thể lưu loát bật ra khỏi miệng được chứ?
Chợt Khúc Hoài Khiêm thấy khó chịu, chỉ cần có đàn ông cᏂị©Ꮒ là được rồi hả? Cho dù là ai cũng không quan trọng sao? Hắn thay đổi lực độ đâm vào rút ra, bắt đầu đao to búa lớn mà thẳng tắp một đường mạnh mẽ va chạm vào sâu trong tử ©υиɠ của Khúc Kính Tiêu, tử ©υиɠ ẩm ướt co rút lại như điên như dại, ngay cả âʍ đa͙σ cũng dùng sức siết chặt như muốn giữ lấy ©ôи ŧɧịt̠ lớn ở bên trong.
Khúc Kính Tiêu lúc này không thể chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, kɧoáı ©ảʍ tê dại bên trong không ngừng lan ra toàn thân, con khủng long thô to càng cương cứng đưa đẩy kịch liệt trong lối đi chật hẹp nhiều nước của anh, tử ©υиɠ đáng thương đang phun nước bị đầu khấc của hắn đâm thật mạnh vào trong, âʍ đa͙σ cùng tử ©υиɠ đều bị cᏂị©Ꮒ thành hình dáng ©ôи ŧɧịt̠ lớn của hắn, đôi chân của anh vì bị nện mà run lẩy bẩy sắp không còn sức chống đỡ nữa, nửa thân trên nhão nhoẹt đong đưa ra trước sau.
"Ư a... Chậm chút... A..." Giọng nói hiếm khi được mềm mại như vậy mang theo tiếng khóc lóc nức nở mà xin tha.
Một bên mông thịt trắng sáng chói mắt của anh bị bắt lấy nào nhặn mạnh mẽ, cảm giác vừa đau đớn vừa tê dại khiến anh không chịu nổi vặn vẹo mông, như đang dụ dỗ đàn ông đến đây phịch anh.
"Thích ai cᏂị©Ꮒ anh? Chờ ai tới cᏂị©Ꮒ anh hả?" Tiếng nói chứa đầy du͙© vọиɠ mang theo chút tức giận của Khúc Hoài Khiêm vang lên, thịt mông mềm mại co dãn trong lòng bàn tay bị hắn coi thành cục bột mà nhào mà nặn, chơi đùa phát tiết.
Khúc Kính Tiêu thật sự rất vui vẻ trước phản ứng của Khúc Hoài Khiêm, anh quay đầu lại dùng đôi mắt đong đầy hơi nước nhìn hắn chăm chú, giọng anh nhỏ xíu nhưng lời nói ra rất kiên định: "Thích... A... Thích em... Hưm ưm!"
Cuộc yêu như vũ bảo xảy ra đột ngột quả là muốn nuốt chửng Khúc Kính Tiêu, ngay khi anh trợn tròn hai mắt sắp phát ra tiếng hét chói tai đến cả người bên ngoài cũng có thể nghe thấy, thì miệng anh đã bị cái người đang ra ra vào vào trong lỗ thịt của anh lấp kín.
Anh bị bắt phải quay đầu lại hôn người phía sau, nhụy hoa trong động thịt bủn rủn không thôi, thế mà trong lúc anh vừa hôn vừa bị cᏂị©Ꮒ lại phun ra từng luồng nước da^ʍ run rẩy lên cao trào.
"Ư ư..." Đầu ngón tay đặt trên bệ bếp của Khúc Kính Tiêu đều đã trắng bệch, thân thể gầy gò run lên bần bật, anh vào đây đã đủ lâu, nếu còn ở lâu hơn nữa, thì chắc người bên ngoài sẽ cảm thấy không ổn, Khúc Hoài Khiêm đành phải tăng nhanh tốc độ.
"Chú út, em muốn bắn cho anh..."
"Bắn vào đi... A... Bắn vào tử ©υиɠ..."
Sau vài cú va chạm mạnh mẽ, gậy thịt lớn vùi sâu trong l*и nhỏ, phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, kɧoáı ©ảʍ khi được bắn vào trong làm cho Khúc Kính Tiêu đạt thêm lần cao trào nhỏ nhoi, anh nhìn thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ mình bắn ra trên bệ bếp, trên gương mặt đỏ bừng vẫn còn dính những giọt nước mắt chưa khô.
Khúc Hoài Khiêm xài khăn giấy trong nhà bếp lau sạch người của cả hai, hắn bắn rất sâu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong không thể chảy hết ra ngoài, trên đùi Khúc Kính Tiêu dính đầy nước da^ʍ của mình, một tầng nước ướt nhẹp, ngay cả quần của anh cũng bị dính ướt một chút, cũng may là quần sậm màu nên không thể nhìn thấy rõ.
Sau khi cả hai dọn dẹp xong xuôi, nồi sườn bò hầm cũng đã sôi sùng sục, Khúc Kính Tiêu mới vừa mở cửa liền nhìn thấy Lý Uyển Ngọc đến đây đang giơ tay lên gõ cửa, bà sửng sốt, cười nói: "Chị còn tưởng hai đứa ở trỏng làm lộn xộn cái gì rồi! Ủa? Chú út, sau mặt chú đỏ thế?"
Ánh mắt Khúc Kính Tiêu loé lên: "Bên trong hơi ngột ngạt."
Khúc Hoài Khiêm tắt bếp lửa, ló đầu ra: "Xong rồi, ăn cơm thôi."
Lý Uyển Ngọc nhìn mặt con trai cũng đỏ bừng, không nghi ngờ gì nữa, lẩm bẩm nói: "Máy hút mùi trong nhà cũ rồi xài không tốt nữa..."
Bốn người ngồi xuống, vợ chồng Khúc Vĩ Minh đều là người dễ ở chung, Khúc Hoài Khiêm được bọn họ giáo dục rất tốt, tính cách rộng rãi cũng là được truyền từ hai người họ.
Không biết như nào mà chủ đề đã vòng đến chuyện yêu đương của giới trẻ.
"Tiểu Khiêm, dạo này con đang yêu đương có đúng không?" Khúc Vĩ Minh chợt hỏi.
Tim Khúc Hoài Khiêm bị doạ cho nhảy dựng, không chờ hắn đáp, Lý Uyển Ngọc đã tiếp lời: "Con hổm rài đêm hôm khuya khoắt không về nhà, lúc nào cũng nhìn chằm chằm điện thoại nói chuyện rồi cười ngu, cả người tràn đầy gió xuân, cực kỳ giống mẹ hồi đó... Ầy không nói tới mẹ, nói đi, chừng nào mới chịu dẫn bạn gái về hả?"
Bạn gái thì không có, nhưng mà chỉ có một người bạn trai vẫn chưa chính thức theo đuổi, người này còn là chú út ruột của hắn, hắn nhịn không được trộm nhìn Khúc Kính Tiêu, không thấy người nọ làm ra phản ứng đặc biệt gì, vẫn là kiểu mặt hờ hững như cũ.
Khúc Hoài Khiêm cau mày, cười khổ: "Con nào có bạn gái... Được rồi, là con có thích một người, nhưng mà con vẫn chưa theo đuổi tới tay." Hắn dự định sau này lần sẽ tỏ tình với Khúc Kính Tiêu, còn kết quả ra sao... Tính sau vậy.
Cuối cùng Khúc Kính Tiêu cũng có phản ứng, anh đặt đũa xuống, lạnh nhạt nói: "Em ăn no rồi."
Đúng lúc này tiếng chuông vang lên, mọi người trong nhà thoáng sửng sốt, ngay sau đó Khúc Vĩ Minh vội vàng ra mở cửa.
"Ăn ít như vậy đã no rồi sao? Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không?" Lý Uyển Ngọc hơi ngượng ngùng.
"Là do cơ thể không khoẻ hả?" Khúc Hoài Khiêm lại không nghĩ như thế, hắn sợ khi nãy làm anh bị thương.
Khúc Kính Tiêu không có chút sức lực nào mà lắc đầu, anh đứng dậy, tầm mắt vừa lúc đối diện với cô gái vừa mới bước vào cửa, cả hai đều ngẩn ra.
Cô nàng có mái tóc dài ngang vai, gương mặt trứng ngỗng nhỏ gọn, cặp mắt hạnh to tròn, trông rất hoạt bát đáng yêu, cô nàng cười ngọt ngào gọi một tiếng dì, khi đến lượt Khúc Kính Tiêu, Khúc Hoài Khiêm giới thiệu đây là chú út của hắn, Khúc Kính Tiêu nghe thấy chua xót trong lòng, bọn họ ở bên ngoài vĩnh viễn chỉ có thể là kiểu quan hệ này.