Thủ Phụ Ở Rể Nhà Phu Lang

Chương 3.1

Trung tuần tháng 11 chính là thời điểm nông nhàn. Người nhà nông bận việc suốt một năm, có thể nhẹ nhàng nghỉ ngơi không được mấy ngày. Thôn Tây Bình ở vị trí tốt, ở vào trung tâm Đại Lịch, nhiệt độ thích hợp, ngoài ruộng có thể trồng được nhiều loại hoa màu khác nhau, chủ yếu là gạo kê, tiểu mạch cùng lúa nước. Người trong thôn cũng sẽ lưu lại một hai hàng bờ ruộng, trồng một ít đậu phộng, củ cải... cho nhà mình ăn.

Đại Lịch chia ruộng, nam đinh mười mẫu, nữ hài cùng ca nhi được năm mẫu. Trong mười mẫu của nam đinh có năm mẫu ruộng nước, năm mẫu ruộng cạn, nữ hài cùng ca nhi đều là ruộng cạn. Mỗi năm đến khi thu hoạch, hai mươi thuế một, ý tứ lương thực trong đất thu hoạch được hai mươi thạch thì đóng thuế một thạch, thuế suất 5%, xem như không tồi.

Đại Lịch khi mới khai quốc, mấy năm liên tục đều có chiến tranh, để cho bá tánh có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, là bốn mươi thuế một, thuế suất chưa đến 4%. Hiện giờ đã qua hai đời hoàng đế, tình huống đương nhiên không giống nhau.

Nhà Lê Đại có mười mẫu ruộng nước, mười mẫu ruộng cạn. Trước đây khi phân gia, Lê Đại chỉ được phân năm mẫu ruộng nước, mặt khác cái gì cũng không có. Sau này lại xây dựng được phòng ở đều là Lê Đại tự dựa vào bản lĩnh của mình.

Lúa, đậu phộng, cây đậu bảy tháng thu hoạch, gạo kê mười tháng thu hoạch, tiểu mạch tháng mười mới vừa gieo, chờ tháng sáu năm sau mới thu hoạch, cho nên có sáu bảy tháng là ngày mùa. Hiện tại trong ruộng không có gì vội vàng.

Lê Chu Chu cho rằng tướng công đọc sách không hiểu chuyện hoa màu ngoài ruộng, cùng tướng công nói rõ ràng, “…… Trong nhà không có gì bận rộn, tướng công vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe, không cần phải giúp ta.”

Thu thập nhà bếp, cho gà ăn, lượm trứng gà, cho hai con heo ăn, tắm rửa cho bọn chúng... tướng công vẫn luôn giúp cậu. Kỳ thật Lê Chu Chu làm một mình càng mau hơn, ngược lại cũng không phải nói tướng công không tốt nhưng hiện tại cậu muốn đi múc nước phải xách theo đòn gánh cùng thùng nước. Đường ra bờ sông không dễ đi, tướng công nhỏ nhỏ gầy gầy, vừa trắng lại vừa mềm, đi lỡ bị té thì phải làm sao bây giờ. Ánh mắt đau lòng của Lê Chu Chu dừng lại trên mặt tướng công, vạn nhất bị trượt té tới mặt ——

Cố Triệu:……

“Ta muốn rèn luyện, như vậy đối với thân thể thực tốt.” Cố Triệu đáng thương vô cùng, mang theo khẩu khí làm nũng vài phần, cũng không chê buồn nôn ghê tởm, còn giả bộ đáng yêu giơ hai đầu ngón tay nói: “Ta bảo đảm, cái gì cũng đều nghe theo ngươi, không chạy loạn hỗ trợ.”

Này nhưng đem Lê Chu Chu đau lòng hỏng rồi, tướng công cũng là muốn giúp cậu. “Được rồi.”

“Thùng gỗ để ta mang đi? Được không Chu Chu?” Cố Triệu tiếp tục.

Lê Chu Chu: “Được, tốt.” Dù sao cũng là thùng không.

Trong nhà không có ai, Lê Chu Chu liền khoá cửa lại.

Mấy thôn chung quanh đây đều xài chung một nguồn nước, nước từ trên núi chảy xuống thành một vũng nước lớn, mở rộng chia ra thành mấy nhánh sông nhỏ, cả trăm hộ dân thôn Tây Bình đều dùng nước ở đây, nước dùng để nấu ăn lấy ở thượng du, nước ở hạ du dùng để giặt quần áo. Nhà Lê Đại cách thượng du một khoảng hơi xa.

Tiểu phu phu mới ra khỏi cửa không tới vài bước, Vương thẩm cách vách ở trong sân chào hỏi, không có gì ngoài ‘đi múc nước đi sao", "ăn không" ... Lê Chu Chu liền vâng, đúng vậy… đáp lại. Tiếng nói chuyện kinh động các nhà khác, vì thế mọi người lại tụ tập nhìn xem náo nhiệt. Đại cô nương, tiểu tức phụ, ca nhi chưa xuất giá chỉ tò mò nhìn sang, những a thẩm a thúc lớn tuổi đã có thể không cố kỵ, có người thiện tâm trêu ghẹo, cũng có người nương theo vui đùa để chèn ép.

“Nhà Chu Chu tuyển con rể, quả nhiên là so với chân đất chúng ta đẹp hơn nhiều a.”

“Chính như ngươi nói, nhìn xem cả người khí độ, đọc qua sách chính là không giống nhau.”

“Chu Chu cũng coi như không chờ không, cuối cùng cũng tìm được người tốt.”

“Thôn Tây Bình của chúng lần đầu tiên có ca nhi tuyển con rể, lần này Lê Đại tốn hết bao nhiêu tiền mới có thể cấp Chu Chu cưới đến đọc sách lang a, Chu Chu ngươi chính là làm cha ngươi tiêu pha rồi.”

“Chưa biết chừng về sau đọc sách lang này đậu cao trung, người như Chu Chu còn có thể làm nương tử tú tài, chỉ mấy lượng bạc sao có thể kêu là tiêu pha chứ, Lê gia đây là kiếm lời.”

Thím Trương cất cao giọng nói, làm mặt quỷ không có hảo ý.

Trong lòng Lê Chu Chu không thoải mái, từ nhỏ cậu đã nghe những lời này đó, trong lòng phân rõ ràng tốt xấu, chỉ là trước kia chê cười cậu, cậu đều sẽ không quan tâm, cũng sẽ không tức giận ở trong lòng, nhưng hiện tại Lê Chu Chu cắn môi dưới. Thím Trương chèn ép cậu có thể bỏ qua, nhưng đây là đang chê cười tướng công. Nhưng Lê Chu Chu ăn nói vụng về, trong lòng biết rõ ràng lại không biết nói ra như thế nào. Khi còn nhỏ cậu bị người chê cười, có một lần nói lại, lần sau người nọ lại tiếp tục chê cười cậu, còn nói cậu không chịu nổi chọc ghẹo, đều là trưởng bối cùng cậu nói chút chuyện giỡn chơi, còn nóng nảy.

“Tạ các vị a thẩm, a thúc chúc phúc.” Cố Triệu đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, giọng nói thanh đạm, thư sinh diễn xuất chắp tay hướng về phía nhóm phụ nhân thi lễ, trên mặt treo nụ cười, nói: “Cố Triệu đã tới cửa ở rể, là người của Chu Chu, về sau chắc chắn lấy Chu Chu làm đầu, lấy Lê gia làm trọng.”

Có những lời nói này, nhóm phụ nhân tham gia náo nhiệt chờ chê cười cũng không biết làm thế nào tiếp miệng. Ngày thường có thể vì chút việc nhỏ mà gân cổ lên mắng chửi từ sáng sớm, sau đó còn có thể động thủ đều không nói chơi, nhưng cùng người đọc sách giao tiếp, kia thật đúng là chưa từng có. Đặc biệt Cố Triệu nói chuyện đều không có lầm lỗi gì, vẫn luôn mang theo ý cười, giọng nói cũng ôn thanh hòa khí, vốn là nhìn náo nhiệt, hiện tại có chút không biết nên nói thêm gì.

“Vậy các vị a thẩm, a thúc vội vàng bận rộn, ta cùng Chu Chu đi múc nước trước.” Cố Triệu xách thùng nước ở dưới mặt đất lên, mang theo Chu Chu tiếp tục đi.

“Ai tốt tốt.” Nhóm thím đáp lời, giọng nói đều phóng nhẹ một chút.

Chờ hai người vừa đi, bóng dáng còn chưa đi xa, phía sau lại nói tiếp, bất quá lần này là lời nói dễ nghe.

“Tiểu tướng công của Chu Chu nói chuyện chính là xuôi tai, đọc qua sách vẫn là không giống nhau.”

“Đúng vậy a, kêu a thúc a thẩm, người cũng hòa khí, chúng ta vui đùa như vậy cũng không tức giận."

“Đối với Chu Chu cũng thực tốt, còn cùng đi múc nước, Chu Chu xem ra thật có phúc.”

“Cái gì gọi là có phúc chứ, họ Cố tám tuổi liền khắc chết mẹ ruột, nhiều lần không thông qua khảo thí, thật đúng là cho rằng có thể đậu cao trung sao, Lê Chu Chu có thể làm nương tử tú tài không bằng.” Thím Trương nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất, liền phải chê cười Lê Chu Chu, mới vừa rồi bà chủ động nói Lê Chu Chu có thể trở thành nương tử tú tài, thật đúng là cho rằng bà khen ngợi sao? Phi! Lê Chu Chu lấy đâu ra phúc khí này.

Việc này nói lặp lại nửa tháng đều không chê phiền, thím Trương tay chống eo phun nước bọt lại nói một lần: “Làng trên xóm dưới ở đây ai còn không biết, kia cái gì học, học đài cái gì……” Học đài huyền bài.

Việc này phát sinh ở mùa xuân năm trước, nguyên thân Cố Triệu đi phủ huyện tham gia viện thí, cũng chính là khảo tú tài. Viện thí ba năm khảo hai lần, nguyên thân khảo khí sáu năm, bốn lần, lần này không những không trúng tuyển, còn bị phê bình. Khảo trung một khối thẻ bài, mặt trên là danh sách tú tài. Bên cạnh lập một khối thẻ bài, mặt trên liền có tên Cố Triệu, giám khảo phê trách: Văn lý không thông. Tên của Cố Triệu liền trở thành chuyện chê cười của toàn bộ người đọc sách trong huyện phủ. Vừa lúc thôn Mười Dặm có một vị tú tài, việc này lại truyền tới mấy thôn lân cận, mặt mũi Cố Triệu xem như mất sạch. Đây cũng chính là lý do vì sao khi mẹ kế đưa ra yêu cầu chặt đứt tiền đọc sách của Cố Triệu, Cố phụ sẽ đồng ý. Đọc sách vốn dĩ là tiêu tiền, Cố gia nuôi hắn ăn học mười năm, phía trước đều lo lắng chu cấp, nếu là có thể trông cậy vào liền không dễ dàng từ bỏ, trừ phi Cố Triệu không có khả năng. Mặt khác, nếu không phải bởi vì học đài huyền bài bị phê trách, Cố Triệu muốn tới Lê gia ở rể, Cố gia đều sẽ không thể đáp ứng. Đọc sách chính là có thể thay đổi địa vị, Cố Triệu tới nhà người ở rể, về sau đổi lại cũng là người của Lê gia, cùng Cố gia không có chút quan hệ. Trừ phi, Cố Triệu tuyệt đối không thể ở đọc sách có hy vọng. Năm nay Cố Triệu là con rể Lê gia, chuyện năm trước lại bị lấy ra chê cười. Người trong thôn không rõ học cái gì đài, nhưng biết đầu óc thông minh đọc sách là tốt, là không có khả năng đi ở rể.

Lê Chu Chu đi đường nhỏ tránh gặp mặt các hộ trong thôn, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng cẩn thận xem ra thì biết là cậu đang lo lắng. Lê Chu Chu sợ tướng công đem lời thím Trương nói đặt ở trong lòng đi, không dễ chịu. “Thời điểm Hạnh ca nhi còn chưa xuất giá, đôi khi ta đi theo nhị thẩm học thêu hoa, Hạnh ca nhi học thực mau, ta thì rất ngốc, như thế nào cũng đều học không tốt, nãi nãi nói ta là đầu gỗ không thông suốt.”

“Sau này ta tự một mình luyện tập, sau một khoảng thời gian hiện tại đều đã biết, cũng có thể nhìn ra được hình dáng." Hạnh ca nhi là ca nhi nhà Lê Nhị gia, so với Lê Chu Chu nhỏ hơn một tuổi, sớm gả chồng.

Lê Chu Chu còn chưa biết trấn an người như thế nào, lời nói đều là ở trong lòng nghĩ qua mấy lần, nói xong còn nghĩ có phải mình nói chưa được tốt hay không, không khỏi nhìn về phía tướng công, vừa lúc nhìn sang, tướng công cũng đang nhìn hắn nước mắt lưng tròng.