Gậy thịt thô dài quấy nhiễu làm thành ruột co giật, tiểu công tử sắp kêu không được, nhếch môi để nước bọt chảy xuống, mỗi cái va chạm lại rên hừ một tiếng, đầṳ ѵú nhỏ run rẩy vô cùng đáng thương.
Bạch Khanh Chi càng lúc càng thở thô nặng, qua lớp trang điểm mị nhãn như tơ, thấp giọng xướng: “Da^ʍ tà nhuốm bẩn điện Hoa Đài, ta chờ nhặt một cánh hoa rơi…” Đồng thời vật cứng rắn dưới khố cắm ngày càng tàn nhẫn, mạnh mẽ thúc vào tràng đạo, miệng huyệt sưng hơi nhô lên ra vào một côn ŧᏂịŧ lớn, qυყ đầυ dốc sức va chạm!
Tiếng bạnh bạch càng vang dội, tiểu công tử bắt đầu giãy giụa, cậu nghẹn ngào gạt đi nước mắt, chân vung vẩy muốn chạy.
Đúng lúc này ngoài cửa thang gác bước đến một con mèo lông trắng quý giá. Nó tiến vào nhã gian, chiếc đuôi xù vung vẩy, đôi mắt màu lam nhạt tò mò nhìn hai cơ thể đang gắn liền nhau.
Hai người sắp bùng nổ không chú ý đến nó, Đường Đường vô lực giãy giụa, Bạch Khanh Chi thở gấp vừa hát vừa thao huyệt.
“…”
Con mèo bước đến phía trước mặt Đường Đường, ngồi xổm trên tấm thảm, mắt mèo ngậm nước màu lam nhạt nhìn tiểu yêu tinh đang quyến rũ chủ nhân mình.
Đường Đường nuốt xuống tiếng hét chói tai, cậu thở dốc, đôi mắt tròn ửng hồng đối diện với cặp ngơ ngác của con mèo.
“…”
Mèo trắng chớp mắt, cái đuôi xù phía sau phe phẩy.
Tiểu công tử bỗng nhiên nín thở.
Bạch Khanh Chi hát xong, hiển nhiên bất mãn với hành động thất thần của tiểu công tử, để trừng phạt qυყ đầυ cực lớn cắm thẳng vào nơi sâu nhất trong trực tràng. Bụng nhỏ bằng phẳng của tiểu công tử bỗng nhô cao một góc, cậu rốt cuộc lấy lại tinh thần, xấu hổ gào thét giãy giụa.
“A a a a không được! Không được! Hức ưm a, không được nhìn, ách quá sâu… Bị gậy lớn xuyên hỏng mất a a a!!”
Cậu gào khóc nói năng lộn xộn, mắt hạnh mông lung nhìn con mèo trắng đang tò mò trước mặt, ngượng ngùng cả người ửng màu hồng nhạt.
Bạch Khanh Chi thở gấp một tiếng, toàn bộ gậy thịt tráng kiện đều được tràng đạo mềm ướt bao bọc, cảm giác thoải mái muốn lên trời. Hung vật tím đỏ chôn sâu trong tràng đạo như nở lớn gấp đôi, mạch đập hưng phấn nảy lên.
“Ha, sắp bắn…” Hắn thấp giọng rên, bên dưới thô bạo cắm vào tận gốc, qυყ đầυ chọc vào tao tâm sung huyết giống như một mũi nhọn nóng rực, bắn phụt phụt lên vách thịt.
“A nóng! Nóng chết mất!”
Đường Đường hét lên vài tiếng ngắn ngủi, người ngồi trên côn ŧᏂịŧ lớn co giật dữ dội, cần cổ trắng nõn giương cao như thiên nga sắp cạn sức, hầu hết tinh xảo run rẩy, hai chân kéo căng, đầu ngón chân mở rộng như bị chuột rút.
“Ừm giỏi lắm…”
Bạch Khanh Chi khàn giọng ấn người cậu xuống, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hầm hập rót đầy trong bụng bằng phẳng của tiểu công tử. Con ngươi hắn mang theo mị thái, khẽ than gọi: “Tiểu công tử thật giỏi…”
La quần màu trắng của tiểu thư quyền quý đã nhiễm bẩn, trên côn ŧᏂịŧ lớn là tiểu công tử gầy yếu ngực phẳng, đầu ngực bị cắn rách. Cơ thể cậu vẫn còn run rẩy, vạt trường sam sớm đã xốc lên cao, cặp mông tròn trịa in rõ dấu tay, miệng huyệt mềm nhừ siết chặt gốc rễ thô tráng, bóng lên ánh nước lóng lánh.
Bên trong nhã gian, mùi sữa ngọt hòa trong mùi tanh nhạt khiến bầu không khí càng thêm dâʍ ɭσạи.
Mèo lông dài quý giá ngồi xổm trên tấm thảm mềm mại, liếʍ láp móng vuốt, con ngươi tròn liếc nhìn tiểu yêu tinh nằm nhoài trên vai chủ nhân, môi khẽ hé đầy mê ly. Nó nghiêng đầu, đuôi dài lắc lư sang trái phải, nằm lười trên tấm thảm.
“Meooo~ ”
Nghe thấy tiếng mèo kêu yếu ớt làm nũng, Đường Đường hai mắt ngập nước và Bạch Khanh Chi đang thở dốc hồi phục mới miễn cưỡng hoàn hồn. Con ngươi dần tỉnh táo của Đường Đường phản chiếu một con mèo trắng đang tò mò nhìn cậu, giống như muốn hỏi “rốt cuộc hai người này đang chơi trò vui gì”.
“…”
Mèo trắng hồn nhiên nhìn cậu.
Đường Đường: “…”
Cậu chậm rãi đỏ mặt, không còn mặt mũi nào đối diện với thế giới này, chỉ ước có thể gục vào hõm cổ Bạch Khanh Chi.
Giữa ban ngày ban mặt, cậu còn không biết mặt mũi người đàn ông này ra sao, đã… Đã bị ngủ rồi?
Đường Đường càng nghĩ càng oan ức, nhưng tiểu công tử từ nhỏ đã quen bị bắt nạt thành cam chịu, dù bị người xa lạ cưỡng ép cũng chỉ có thể đỏ mắt không làm nước mắt rơi, oan ức nhẫn nhịn không lên tiếng.
Hai tay cậu đẩy l*иg ngực rắn chắc của Bạch Khanh Chi ra, âm sắc run rẩy còn mang theo chút khàn khàn vì khóc: “Có thể… Rút ra được không?”
Huyệt nhỏ dồi dào nước lại làm như không được thoải mái, siết chặt côn ŧᏂịŧ vừa mới bắn kia không chịu nhả.
“A…”
Bạch Khanh Chi và Đường Đường cùng rên khẽ một tiếng, người trước là hơi thở trầm ổn thúc sâu vào trong, người sau là không chịu được, cả người càng run rẩy dữ dội hơn.
Người đàn ông quả thật không nhịn được lại cắm đến, nhục huyệt bị sử dụng quá mức mà phát nóng, độ nóng cùng cảm giác ướt mềm còn thoải mái hơn lúc bắt đầu thao huyệt, nhưng tiểu công tử thực sự không chịu nổi nữa, khóc lóc sụt sùi cầu xin hắn bỏ qua.
Nước mắt rơi lộp bộp như bị đứt tuyến lệ, chốc lát đã thấm ướt khuôn mặt nhỏ của thiếu niên, lăn xuống ướt cả cổ cậu.