Bạch Khanh Chi thở dài, nâng cằm Đường Đường lên, cầm khăn gấm lau sạch nước mắt đáng thương của tiểu công tử, giọng điệu vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ: “Biết sợ chưa? Nếu biết sợ thì sau này không được trêu chọc tôi.”
Đường Đường thút thít để hắn lau mặt, nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu, giống như tiểu yêu tinh vừa nãy cố ý dùng da^ʍ huyệt kẹp chặt hắn không phải là cậu.
“…”
Bầu không khí giữa bọn họ dần ám muội, con mèo trắng bị hai người lãng quên lại cọ vào một bên chân Bạch Khanh Chi, đồng thời không ngừng phát ra tiếng khò khè để được chủ nhân chú ý.
Chủ nhân không thèm đếm xỉa đến nó mà dịu dàng lau nước mắt cho tiểu yêu tinh từ đâu chen đến, sau đó đỡ eo tiểu yêu tinh, rút ra ngoài một củ cà rốt!
Miêu Miêu nhìn mà than thở.
Hóa ra tiểu yêu tinh này là tiểu yêu tinh biết tạo ra cà rốt.
Mèo trắng như được mở mang tầm hiểu biết.
“Hưm…”
Đuôi mắt Đường Đường ửng lên một vệt hồng vô cùng đáng thương, cậu thở dốc, cơ thể run lẩy bẩy.
Miệng huyệt vì sử dụng quá độ mà hơi lồi, bao bọc chặt chẽ lấy cán gậy, mông thịt nõn nà run rẩy, từ miệng huyệt sung huyết phun ra một côn ŧᏂịŧ tím đỏ sáng nước.
Phốc một tiếng côn ŧᏂịŧ trượt ra ngoài, lỗ huyệt nhỏ hơi mấp máy, nhưng do người đàn ông bắn quá sâu, bạch tương đều bị giữ lại ở trực tràng, chỉ có chút dịch ruột chậm rãi chảy ra ngoài.
Một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ không có cách nào giải phóng ra ngoài, thiếu niên quần áo xốc xếch ngồi dạng chân trên bắp đùi người đàn ông, bụng dưới còn hơi phồng lên. Cơ thể đơn bạc của cậu run rẩy, khuy áo phía trước đã bị cởi sạch, lộ ra l*иg ngực trắng tuyết và đầṳ ѵú bị cắи ʍút̼ sưng đỏ, nhìn thế nào cũng thấy sắc dục, lại giống như một tiểu phụ dâʍ đãиɠ mang thai.
“Ha…” Bạch Khanh Chi khẽ cười một tiếng, duỗi tay sờ bụng dưới hơi gồ lên của Đường Đường, không biết nghĩ gì mà cười dịu dàng.
Bụng Đường Đường chua xót căng đau, không muốn người khác sờ một tý nào, vội khua hai chân trượt khỏi lớp đồ hóa trang dâʍ ɭσạи của Bạch Khanh Chi.
Bạch Khanh Chi định bụng đùa giỡn tiểu công tử một vài câu, chợt thấy chân mình bị cắn, hắn hít một hơi, rốt cuộc bố thí cho một ánh mắt.
Con mèo trắng lông dài kiêu ngạo không dụi nữa, nó nhảy lên mặt bàn, con ngươi màu lam nhạt nhìn Bạch Khanh Chi, kêu “meo meo meoo” liên tục giống như đang tức giận lên án.
“Miêu Miêu, không được quậy.” Giọng nói của Bạch Khanh Chi vẫn rất dễ nghe, nhưng cái tên này thì…
Đường Đường không dám thở mạnh, suýt nữa không khống chế được nét mặt. Câu do dự vài giây, dò hỏi: “Đây… Đây là mèo cái sao?”
Bạch Khanh Chi bị quấy rầy đành sờ đầu mèo, nghe vậy bình tĩnh thu tay về: “Không, nó là mèo đực.”
Ngón tay thon dài của người đàn ông vén chùm tua rua hơi rối, mặt mày lười nhác vì được thỏa mãn nhưng vẫn lộ chút nghi hoặc: “Cậu không cảm thấy nó hay gọi meo meo, rất hợp với cái tên Miêu Miêu này sao?”
…Chỉ có anh mới cảm thấy vậy.
Đường Đường không nói nữa, Bạch Khanh Chi cũng không dừng lại ở vấn đề này, chống cằm nhìn thiếu niên cúi đầu thu dọn quần áo ngổn ngang của mình, mông nhỏ dè dặt ngồi lên ghế tựa, còn nhíu mày khẽ than một tiếng. Hắn cười: “Tiểu công tử có muốn trở về hậu viện không? Giường phòng tôi… Rất mềm.”
“…Không cần.” Cậu vội từ chối, giữa trán hơi nhăn lại giống như đang nhẫn nhịn, miễn cưỡng mới lấy lại tinh thần ngắc ngứ: “Chuyện kia… Ừm… Anh gọi tôi đến… Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Bạch Khanh Chi đáp: “Tiểu công tử, tôi muốn hợp tác với cậu.”
Hắn nhấc ấm sứ tự rót cho mình một chén trà nguội, lại đẩy chén sữa ra trước mặt Đường Đường, chậm rãi nói tiếp: “Tôi biết cậu đang lo lắng chuyện gì, Bạch mỗ mặc dù không phải quan lớn quyền quý nhưng vẫn có thể bảo vệ được cho cậu, cho nên…”
Hắn hỏi: “Ý của tiểu công tử thế nào?”
Đường Đường do dự một lát, cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt đã hóa trang của người đàn ông, lấy hết can đảm hỏi hắn: “Ngài… Ngài tên là gì?”
Cậu biết mình rất nhát gan nhu nhược, thậm chí bị cưỡng ép đến cả người co giật, bắn đầy bụng vẫn nhẫn nhịn không dám phản kháng, nhưng cậu rất muốn sống tiếp.
Cậu vừa mới tròn mười tám, trước mắt sắp lấy lại được mọi thứ của mẫu thân, còn có thể học ngành y mà cậu thích, cậu chỉ muốn nỗ lực sống tiếp.
Bạch Khanh Chi đặt chén trà trong tay xuống, nghiêng đầu mỉm cười với Đường Đường, giới thiệu: “Tôi tên Bạch Khanh Chi.”
Nghe đến cái tên này con ngươi Đường Đường đột nhiên co rút. Cậu không ngờ mình lại gặp phải người đàn ông có liên quan đến anh trai đời trước. Vị Bạch Khanh Chi này hình như là… Cục trưởng cục đặc vụ, sau này trở về cương vị mới gặp mặt anh trai Đinh Gia Hi của cậu.
Nhưng cậu thực sự không biết Bạch Khanh Chi có quan hệ thế nào với anh trai Đinh Gia Hi, có thể là người tình, cũng có thể là bạn tốt.
Tuy rằng Đường Đường vẫn xếp Bạch Khanh Chi lúc trước chưa kịp xuất hiện vào danh sách người tình của anh trai, nhưng Bạch Khanh Chi xuất hiện quá muộn, cậu không chắc chắn được hắn có phải hay không.