Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 6 - Chương 25: Chúng ta trước hết nên làm chút chuyện đứng đắn

Ngữ điệu bâng quơ của Bạch Khanh Chi làm Đường Đường rụt cổ, cậu không dám né tránh, hầu kết nhỏ hơi động đậy, dè dặt hỏi hắn.

“Xin hỏi, lá thư đó… Có phải lá thư đó…”

“Là tôi để lại.”

Bạch Khanh Chi thản nhiên đáp lại , không chờ Đường Đường nói xong đã phủ đầu. Hắn ngẩng mặt, lông mày được trang điểm mỉ mẩn hơi cong cong: “Cho nên… Những lời nói kia đều là thật sao? Tiểu công tử.”

“…”

Đường Đường nhếch miệng, tiểu công tử chưa từng biết nói dối là gì, mở miệng lừa gạt ngươi đều rất gian nan.

Bạch Khanh Chi đột nhiên cười khẽ một tiếng, hắn buông cổ tay Đường Đường ra, cánh tay khoát trên mặt bàn: “Nếu không muốn nhắc đến thì... chúng ta trước hết nên làm chút chuyện ‘đứng đắn’, hửm?”

Đường Đường dù hãm sâu vào tính cách nhân vật vẫn thầm kích động một hai giây, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn hắn, không biết Bạch Khanh Chi đang nói chuyện đứng đắn nào.

“A…”

Đột nhiên cậu thấy hoa mắt, kinh hoảng hét lên một tiếng, chưa kịp định thần chuyện gì xảy ra thì đã bị Bạch Khanh Chi đặt lên đùi. Hắn nhéo cằm hôn cậu, bờ môi mỏng kề sát cánh môi hồng nhạt của thiếu niên, ép cậu nếm thử hương vị son môi của “tiểu thư quyền quý”.

Đầu lưỡi cạy hàm răng, kẻ xâm lấn bá đạo xông vào khoang miệng Đường Đường, liếʍ láp giống như vô cùng đói khát. Hai tay Đường Đường gắng sức đẩy l*иg ngực rắn chắc của Bạch Khanh Chi ra, liên tục ưm ưm kháng nghị bằng giọng mũi.

Một tay Bạch Khanh Chi lột quần cậu xuống, mông thịt trắng vẫn còn mang theo dấu tay run rẩy trong không khí.

Lúc này hắn rốt cuộc mới thu đầu lưỡi về, kéo theo một sợi nước bọt rớt bên miệng thiếu niên, một bàn tay hơi lạnh dò vào trong cúc huyệt vừa được bôi thuốc.

“A, không được…” Tiểu công tử tỉnh táo trở lại bắt đầu giãy giụa trong l*иg ngực Bạch Khanh Chi, nhưng cậu sao có thể ngăn cản được một người bề ngoài văn nhược song lại là Bạch thủ trưởng đứng đầu trong hàng ngũ đặc công.

Không quá mấy lần, quần và giày của Đường Đường đã bị lột sạch, chỉ còn dư lại vạt trường sam, hai chân thon dài trắng mềm ngồi vắt qua người “tiểu thư quyền quý” do Bạch Khanh Chi đóng vai, thút thít cầu xin hắn: “Đừng… Đừng mà…”

Giọng nói mềm mại êm tai đến cực điểm, Bạch Khanh Chi bật cười một tiếng, môi mỏng đã không còn bao nhiêu son, hắn nhẹ giọng: “Tiểu công tử không nên ầm ĩ, để người khác nhìn thấy sẽ không hay.”

Nói xong, ngón tay thon dài thăm dò vào cúc huyệt đã được hưởng thụ tối qua, làm cả người thiếu niên run lên, nghẹn ngào rên một tiếng.

“Ưm ha…”

Bạch Khanh Chi thử đút vào trong miệng huyệt sưng đỏ mấy lần, phát hiện nhục huyệt đang bọc chặt ngón tay hắn lại chảy nước, lúc này không còn nhẫn nại nữa, thả côn ŧᏂịŧ dựng thẳng dưới lớp áo kịch ra.

Trâm ngọc của tiểu thư quyền quý va chạm nhau kêu leng keng, khuôn mặt xinh đẹp đến mức nhân gian động lòng, nhưng không ngờ rằng dưới lớp áo bào màu trắng ánh kim, hung khí dữ tợn kia vô cùng dọa người.

Một tay hắn nắm chắc eo của tiểu công tử, vừa dịu dàng lại cưỡng ép cậu mở mắt ra xem, sau đó ưỡn thắt lưng đẩy vào trong lỗ nhỏ, côn ŧᏂịŧ nhích từng đoạn vào trong miệng huyệt sưng không còn hình dạng. Miệng huyệt bị cán gậy nhồi đến trắng nhợt vô cùng đáng thương, trào ra chút chất dịch.

“Hưm ưm đừng… Cầu xin anh, cầu xin anh…” Tiểu công tử đáng thương rơi nước mắt, hai tay liên tục đẩy l*иg ngực người đàn ông.

Phốc…

Côn ŧᏂịŧ thô to đột nhiên xông vào tận gốc, Đường Đường bị cắm trợn tròn mắt, cắn chặt môi, thiếu chút nữa đã hét thảm một tiếng.

Đại gia hỏa che kín gân xanh của “tiểu thư nhà giàu” trực tiếp nghiền ép tràng thịt sung huyết của cậu, tầng lớp mị thịt mềm rục mang theo cảm giác chua xót khó chịu, cậu ngồi trên côn ŧᏂịŧ lớn run lẩy bẩy, còn Bạch Khanh Chi lại thoải mái thở hắt một hơi.

Tràng đạo đã bắt đầu mềm ướt, từng tầng thịt mềm bọc lấy côn ŧᏂịŧ như một chiếc bao được chế tạo riêng cho hắn, tham lam cắи ʍút̼ từng đường gân xanh nổi trên cán gậy.

Cảm giác thoải mái này làm Bạch Khanh Chi bật ra tiếng thở dốc, vừa da^ʍ mị lại vô cùng gợϊ ȶìиᏂ.

Hắn cởi khuy áo trên ngực Đường Đường ra, thưởng thức l*иg ngực bằng phẳng trắng sữa của tiểu công tử, sau đó hơi cúi đầu cắn lêи đỉиɦ hồng anh, côn ŧᏂịŧ lớn chôn sâu trong da^ʍ huyệt cũng thao càng tàn nhẫn.

Dưới lầu vọng lên tiếng vỗ tay tán thưởng rào rào, trên sân khấu con hát cất giọng ngâm xướng. Còn trong nhã gian lầu hai, kiều tiểu tỷ mặc đồ hóa trắng vùi đầu cắn nhũ thịt của tiểu công tử, gặm mυ'ŧ khiến cậu nghẹn ngào than khóc cực kỳ đáng thương.

Bên dưới la quần của tiểu thư thiên kim lộ ra đoạn gốc dươиɠ ѵậŧ tím đỏ, bá đạo cắm vào trong mông thịt tròn trịa trắng nõn của tiểu công tử. Lỗ huyệt vừa đỏ vừa sưng, mị thịt bị đút vào chỉ có thể bao bọc lấy dị vật, bị cưỡng ép chảy ra nước.

Tiểu công tử đáng thương bị “chị gái” ôm trong ngực run lên bần bật, dưới vạt trường sam ngón chân phấn nộn đều cuộn tròn lại.