Mông thịt đầy đặn run rẩy, cúc huyệt hồng nhạt khép lại thật chặt, không hề nhìn ra dáng vẻ đã từng bị cắm xuyên.
“Thích… Thích Yến… đừng… Nơi đó bẩn ưm…” Đường Đường run rẩy từ chối, chưa nói hết câu mắt huyệt khép chặt đã bị liếʍ, vui sướиɠ phủ khắp người giống như điện giật, chữ cuối cùng cũng mềm nhũn.
Thích Yến nâng cặp mông trắng của ca ca lên, đầu lưỡi thăm dò vào trong nơi béo mập, miệng huyệt dần được mở rộng, da^ʍ động phun ra nước dịch ngọt ngấy, thoáng chốc đã làm ướt cằm thiếu niên.
“A đừng… Bẩn ưmm.”
Đường Đường nằm phục trên giường khó nhịn kêu da^ʍ, tấm ga bên dưới bị vò nhàu nát, mông thịt run rẩy cong lên.
Âm thanh ục ục vô cùng dâʍ đãиɠ, đầu lưỡi linh hoạt nhập sâu, ở trong tràng đạo lục lọi trên dưới. Tầng lớp mị thịt nhúc nhích, bao chặt lấy vật đang xâm lấn.
“A… Đừng! Hức ư đừng liếʍ…” Đường Đường nức nở tựa như không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ này. Huống chi thiếu niên còn quỳ gối trên giường liếʍ huyệt cho anh, mặt tâm lý chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thua kém gì thân thể, mới nghĩ đến đã hưng phấn sắp cao trào.
Thích Yến nâng mông thịt không cho anh giãy giụa, đầu lưỡi càn quét trong huyệt động, nhanh chóng đút vào, hôn liếʍ, đảo vòng.
“A… ừ ha… Phun… phun nước ân đừng liếʍ…”
Đường Đường nghẹn ngào cầu xin cậu ta, côn ŧᏂịŧ nhỏ nảy lên, bắn ra một giường bạch trọc. Huyệt sau căng chặt mang theo đầu lưỡi phun nước.
Mông thịt trắng bạch run lên như sóng, tràng thịt bao bọc đầu lưỡi cũng run rẩy theo. Chất lỏng ngọt da^ʍ sau cao trào chạy dọc xuống cằm thiếu niên, làm ướt một mảng chăn đệm.
Thích Yến mang theo cười cợt, hàm hồ nói: “Ha… Huyệt da^ʍ cắn đầu lưỡi không chịu nhả, háo sắc~”
“Hức a… Khốn nạn!”
“Ừ… Là khốn nạn của bé da^ʍ.”
“Không biết xấu hổ! Ưmn…”
“Bé da^ʍ nói đều đúng~”
_____
Lăn lộn phóng đãng một đồng hồ, sói nhỏ cuối cùng ngủ thϊếp mất. Đường Đường chậm rì chui ra khỏi ổ chăn, mang theo đầy người dấu vết đến cạnh bàn viết mấy chữ.
Sau đó… Cầm hộ chiếu, chứng minh thứ gọn gàng bỏ trốn.
Trên giường lớn, Thích Yên ôm gối cọ cọ, mơ màng hôn một cái.
Người trên giường ngủ rất say, nửa giờ sau cửa phòng lại bị hai con sói nhỏ nhẹ nhàng đẩy ra. Nhìn thấy trong chăn phồng lên một góc, cả hai lập tức cởϊ qυầи áo bò lên giường.
Bò được một nửa… Bỗng nhiên chăn xốc lên, ánh mắt cảnh giác của Thích Yên mơ hồ có chút hung ác.
“Ôi mẹ ơi!”
Mạnh Thần Dật suýt ngã xuống giường, kinh sợ trợn tròn mắt: “Yến, cậu làm tôi sợ gần chết… Ca ca đâu?”
“…”
Tần Dự ở một bên khác cũng từ từ bò xuống, buồn bực: “Mẹ kiếp, suýt dọa ông đây héo luôn.”
Thích Yến không lên tiếng, định nói ca ca đang nằm bên cạnh, nhưng bên cạnh đã sớm không còn ai. Cậu ta hoài nghi: “Ca ca đi ra ngoài?”
“A? Không đúng, tôi vừa gọi điện không thấy ca ca nhấc máy.”
Mạnh Thần Dật mơ hồ cảm thấy không lành.
“…”
Đám sói con trầm mặc trong hai giây, cấp tốc mặc quần áo, mà tờ ghi chú Đường Đường để lại cũng được Tần Dự bắt gặp.
Đọc xong mấy dòng chữ viết trên giấy, đám thiếu niên cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu. Cuối cùng lật giở hộ chiếu, cấp tốc đuổi theo ca ca.
[Thông báo nghỉ ngơi: Gần đây công tác mệt nhọc, cảm thấy nên nghỉ ngơi một tháng. Bản thân chỉ muốn được trải qua yêu đương ngọt ngào, người nào đó chớ nên tìm kiếm ép buộc.
P/s đừng đọc: Nếu như thích hợp, về nhà sẽ phát bánh kẹo cưới! ]
Nghĩ hay lắm! Đám sói con giận muốn điên, con ngươi đỏ hồng, trong lòng cũng khó chịu muốn chết, chỉ đành oan ức đuổi theo xin lỗi.
Sau đó… Ngày tiếp theo.
Đường quản lý xin nghỉ phép thành công, đang nhàn nhã ở một nước nào đó, thời điểm lên mạng đọc tin nóng, nước trái cây trong miệng suýt phun ra thật xa.
# Tin hot, nhóm nhạc nam nổi tiếng trong nước KfW mang theo sầu riêng, dụng cụ điều khiển từ xa cùng một loạt món đồ không xác định khác qua quầy kiểm tra bị giữ lại #
“Tổ tông ơi… Tổ tông! Lại mang việc đến cho tôi!” Đường quản lý giận cắn răng, mau chóng rút điện thoại liên hệ với văn phòng gỡ tin nóng xuống.
Chờ xử lý xong xuôi, Đường quản lý thở phào nhẹ nhõm, ngả người ra sau, ngậm ống hút nước trái cây, vẻ mặt dần mê man.
Khoan đã? Không phải nói đi nghỉ ngơi sao?