Gian phòng kéo rèm che gió không thổi lọt, người nằm trên giường hô hấp đều đặn nhưng không giống như đã ngủ thϊếp mất.
Đường ảnh đế nhắm mắt đếm đến con cừu thứ 35, cửa phòng lặng lẽ mở ra một khe hở, ánh sáng lọt vào gian phòng. Vẻ mặt hờ hững của Đường Đường thay đổi, vững vàng khoác lên dáng vẻ của nhân vật được thiết lập.
Người đi vào bước chân rất nhẹ, cậu ta chậm rãi bò lên giường, chui vào trong chăn.
Đường Đường giả bộ ngủ, hơi thở đều đặn.
Quần ngủ bị nhẹ nhàng kéo xuống khuỷu chân, thiếu niên cúi xuống ngửi qυầи ɭóŧ trắng, nơi này có thịt mềm được bao bọc, yên lặng ngủ say.
Hơi thở cực nóng, môi lưỡi ướŧ áŧ liếʍ quanh lớp vải, từng ngụm nước bọt thấm ướt từng mảng, thỉnh thoảng ngậm lên đầu nấm mẫn cảm.
Đường Đường khó nhịn khẽ hừ mũi, trong cổ họng tràn ra tiếng thở dốc. Thiếu niên được đà lấn tới, tiếng phun nuốt càng không kiêng dè vang lên trong chăn. Tiểu Đường Đường đứng thẳng, qυầи ɭóŧ dần bị đội lên một góc, nước bọt dính ướt dán lên qυყ đầυ.
Khoang miệng thiếu niên cực kỳ thoải mái, đồng thời cảm giác có qυầи ɭóŧ ràng buộc khiến Đường quản lý buồn bực.
“Hức…”
Đường Đường thở dồn dập, từng trận thoải mái chạy dọc sống lưng, không ngờ miệng lưỡi của thằng nhóc này lợi hại như vậy.
“Chậc chậc…”
Tiếng mυ'ŧ vào đầy ám muội, qυყ đầυ thẳng tắp chống lên qυầи ɭóŧ, gò bó mơ hồ khiến anh đau đớn. Thiếu niên nuốt rất sâu, vải vóc bị lôi kéo, đau đớn cùng thoải mái đan xen nhau, dần dần phóng đại…
“A~”
Đường quản lý bất giác thẳng eo, bắp đùi căng cứng, qυყ đầυ cắm vào thịt mềm giữa răng môi. Đút vào bốn, năm lần cả người anh run lên, động tác duỗi eo cứng ngắc lại, một luồng tinh đặc sệt bắn ra ngoài qυầи ɭóŧ. Bắn xong, cả người mềm nhũn ngã xuống giường lớn.
Mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trong chăn bay ra ngoài, Đường Đường lúc này mới tỉnh táo, thở hổn hển vén chăn lên.
Chăn mỏng màu đen bị xốc lên, Thích Yến đang nằm nhoài trên đùi anh. Mắt hồ ly sắc bén hơi nheo lại, đuôi mắt ửng hồng, đầu lưỡi vươn ra liếʍ láp từng ít chất dịch tràn ra ngoài qυầи ɭóŧ, tựa như một yêu tinh đang hút khô tinh khí đàn ông.
“Ca ca bắn rất nhiều nha~” Ngữ điệu mơ hồ, đầu lưỡi gợϊ ȶìиᏂ đảo quanh qυầи ɭóŧ.
“Thích Yến…” Cổ họng Đường quản lý hơi khàn, thở dài: “Cậu đang làm cái gì?”
Duỗi tay kéo tóc cậu ta lên.
Thích Yến thuận thế trèo lên trên, mái tóc hơi xù có chút đáng yêu, khuôn mặt lại như nam hồ ly tinh hại người đào tim còn có thể liếʍ máu.
“Không làm gì cả…” Cậu ta giận hờn đáp lại: “Trong lòng ca ca có người khác, em không vui.”
Đường Đường đè cầm thú nhỏ xuống, không cho cậu ta bò tiếp lên trên: “Đừng nghịch.”
“Không nghịch mà.”
Thích Yến kéo tay Đường quản ly, cọ cọ lên gò má, con ngươi dài hẹp cầu xin: “Ca ca thương thương em… Được không?”
Đường Đường giật mình, bất giác hỏi: “Thương thế nào?”
Cầm thú nhỏ cúi đầu, miệng hôn mổ từng cái lên môi anh, hơi thở nóng rực: “Ca… thử yêu thích em được không?” Lông mi cậu ta run rẩy, oan ức cọ lên mặt Đường quản lý, giọng nói đè xuống cực thấp: “Thử một lần… Thử một lần mà.”
Đầu ngón tay Đường Đường run rẩy, giả vờ bình tĩnh nói: “…Sao hôm nay lại bám người như vậy?”
Ánh mắt Thích Yến thoáng sa sút, bất mãn cọ tới cọ lui trên người anh, nhỏ giọng lầm bầm: “Ca thật quá đáng… Không cho nói sang chuyện khác.”
Tóc xù cọ loạn trong hõm cổ anh, chọc vào da thịt nhẵn nhụi hơi ngứa. Thấy không lảng tránh được, Đường Đường đành sờ sống mũi, bất đắc dĩ thở dài: “Cậu để tôi suy nghĩ một lát.”
Nghe vậy, quả cầu xù này mới không cọ lung tung. Cơ thể hai người dán vào nhau, cứ như vậy nằm im lặng một lúc, nghe tiếng tim đập thình thịch trong ngực. Bên tai lại vang lên tiếng nói chuyện của Thích Yến.
“Ca, qυầи ɭóŧ anh thật ướt~” Giọng nói đùa giỡn, mơ hồ mang theo ý cười: “Rất muốn liếʍ…”
Gò má Đường quản lý văn nhã đỏ hồng, thẹn quá đuổi người: “Không được, mau về ngủ trưa.”
“Haiz không muốn.” Thích Yến kéo dài âm điệu, chơi xấu: “Anh Dự, Thần Dật sắp trở về… Ca mau thương thương em.”
“Không được.”
“…Nhưng em muốn liếʍ huyệt ca ca.”
“Đi về!!”
Thích Yến cười, kéo qυầи ɭóŧ Đường quản lý xuống, làm nũng: “Chỉ liếʍ thôi mà. Huyệt da^ʍ của ca ca lại chặt, không biết có kẹp đầu lưỡi hay không?”
“Thích Yến cậu… Cậu đừng.”
Con ngươi Đường quản lý tràn ngập xuân sắc, gấp đến độ không nói được hoàn chỉnh, giữ chặt qυầи ɭóŧ đang bị kéo xuống, nhưng rốt cuộc vẫn không ngăn được sức lực của cầm thú nhỏ, qua hai ba lần người đã bị lột sạch.