Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 4 - Chương 10: Bé đáng thương bị các lão đại ức hiếp, súng ống ra trận (2)

Qυყ đầυ lớn cắm sâu vào trong cúc tâm mềm xốp, cơ thể cậu run lên, dươиɠ ѵậŧ nhỏ phun ra ít chất lỏng trong suốt, nhưng hiển nhiên vẫn không bắn ra được.

Mà lúc này dây leo nhấn đầu Đường Đường, ép đầu lưỡi đỏ hồng ngậm nuốt dươиɠ ѵậŧ.

Một dây leo thô to kéo hai bên giá sắt nặng để bên dưới Văn Tông cùng Lâu Tử Khiên gần kề nhau, dươиɠ ѵậŧ nhiễm nước bọt bóng loáng ngẩng cao đầu, cắm vào trong miệng huyệt, đợi khi dây leo thu nhỏ lại, phốc một tiếng cắm vào nơi sâu xa nhiều nước.

“A a a a! Không muốn! Không…”

Tràng đạo căng đến cực hạn, tao điểm nhô ra bị nghiền ép, bụng dưới của Đường Đường nổi lên hình dạng của hai dươиɠ ѵậŧ cùng một đoạn dây leo, cậu nức nở đá cẳng chân, nghẹn ngào gào khóc: “Không muốn… Ư ư ư, sẽ hỏng mất… Hức… Sẽ hỏng… ư ư ư…”

Ba người Lâu Tử Khiên thoải mái cắn chặt răn, chỉ sợ sẽ bị cậu phát hiện.

Thẩm Vận thở ồ ồ, đầu ngón tay khẽ động đậy, dây leo va chạm lên người thiếu niên, nhún nhảy vừa nhanh lại mạnh.

Vui sướиɠ mãnh liệt khiến cả bốn người cùng rêи ɾỉ, Đường Đường ngửa cổ, miệng nhỏ bật ra những tiếng rên vụn vặt.

Dâʍ ŧᏂủy̠ bắn văng theo từng động tác cắm rút, mị hương ngọt ngấy tản ra bốn phía, Đường Đường bị cắm xóc nảy, côn ŧᏂịŧ nhỏ nảy lên bắn ra một dòng nướ© ŧıểυ. Cậu thấy thẹn khóc lóc nỉ non.

“Xin lỗi a… Ưm hức… Xin lỗi tôi… Ư ư… Ha thật thoải mái, tôi không cố ý… Ha ừ… Không phải tôi cố ý…”

Ba cầm thú nghe thiếu niên mềm mại khóc lóc, còn liên tục xin lỗi suýt không nhịn được bật cười thành tiếng.



Nhục huyệt bị thao cực kỳ thoải mái, dịch ruột trào ra ngoài ùng ục, ba đầu sỏ cắm đầy thành ruột Đường Đường, nhẹ nhàng ma sát khiến cậu vui sướиɠ run rẩy.

Thiếu niên gạt nước mặt, chóp mũi đáng yêu đã đỏ hồng vì khóc lóc, cơ thể nhỏ nhắn không ngừng bị cắm bành bạch.

Trong lúc bọn họ ngủ, còn dám… Dám cưỡиɠ ɠiαи dươиɠ ѵậŧ bằng cúc huyệt, hức hức hức. Đường Đường xấu hổ cắn môi, hơn nữa cậu còn thoải mái như vậy.

Hu hu hu, bản thân… Bản thân thật xấu xa.

“Hức hức ưm… Thoải mái lắm! Hức a!” Đường Đường nức nở, đồng thời không nhịn được mà rêи ɾỉ.

Cậu đã bị tìиɧ ɖu͙© đánh bại hoàn toàn, lắc mông nhỏ nghênh đón dươиɠ ѵậŧ da^ʍ lãng đến cực điểm. Nhưng vào đúng lúc này, Đường Đường lại nghe thấy tiếng nhóm người kia đang ngáy, gió lạnh thấm vào xương bao phủ khắp người.

Thành ruột hoảng sợ càng co chặt, bọc lấy thứ đồ của ba người đàn ông, thiếu niên khó chịu hừ giọng, cắn chặt môi nuốt xuống tiếng rêи ɾỉ.

Chỉ là ba cầm thú không còn quan tâm đến chuyện gì, dây leo hung ác nâng cao mông thịt, đặt phốc xuống dươиɠ ѵậŧ, bắt đầu một vòng lên xuống vừa nhanh vừa mạnh.

“A a a a! Xin lỗi xin lỗi!”

Đường Đường gào khóc thành tiếng, cơ thể bỗng run rẩy, dòng nước ấm bắn lên đầu nấm lớn đang gian da^ʍ trong tràng đạo.

Ba người Lâu Tử Khiên càng thở thô nặng, làm bộ lơ đãng va chạm lưng, tốc độ thao huyệt càng lúc càng mãnh liệt, cuối cùng chống lên thịt mềm sưng đỏ, bắn ra từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng, phun lên thành ruột đang co giật dữ dội.

Thiếu niên ngửa cổ, cơ thể tím đỏ vẫn đang run rẩy, bụng dưới phình to như phụ nữ có thai bốn năm tháng, chỉ khác là trong bụng chứa đầy dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông.

Ba cầm thú cùng mở mắt, thoải mái thở ra một hơi.

Thẩm Vận thu hồi dị năng, cách gọng kính liếc nhìn da thịt trắng như tuyết của thiếu niên. Anh ta liếʍ môi, rõ ràng còn muốn súng ống thực chiến một lần nữa.

Trong không khí, ngoài hương thơm của hoa đỗ quyên còn có vị ngọt ngấy cực kỳ câu người. Văn Tông đè tấm lưng thiếu niên, gục đầu xuống cần cổ ướt đẫm mồ hôi, hít một hơi sâu mới khàn giọng: “Còn tưởng vị da^ʍ ở đâu.”

Lâu Tử Khiên ở một bên giá hàng miễng cưỡng ngồi dậy, ngón tay thon dài nhéo cằm Đường Đường, tỉ mỉ thưởng thức khuôn mặt ửng hồng da^ʍ mị này, cảm thán: “Quả nhiên là bảo bối…”