Editor: Hannah
Trong phòng bệnh, Đường Đường hô hấp vững vàng nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp chôn ở trong chăn ngủ đến đỏ bừng, lông mi cong dài run run, cánh môi no đủ oánh nhuận, khóe mắt mang theo sắc thái tìиɦ ɖu͙ƈ hồng nhạt, bộ dạng lười biếng thoả mãn giống như một chú mèo con đang liếʍ móng vuốt.
Kỳ Dục ngồi ở bên cạnh giường bệnh, rũ mắt, trầm mặc nhìn cậu, lại qua hồi lâu, anh đưa ngón tay mềm nhẹ khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ mềm mụp, lại khẽ phát ra một tiếng thở dài nhỏ đến không thể phát hiện……
“Thật là thiếu em……”
Đường Đường ngủ rồi nhưng vẫn kiều khí đến lợi hại, cảm thấy có người đang quấy rối giấc ngủ của mình liền nhăn mày nhỏ giọng hừ hừ, phảng phất như giây tiếp theo liền sẽ khóc lên, làm Kỳ Dục sợ tới mức nhanh chóng thu hồi tay lại, lại thật cẩn thận mà đem người ôm vào trong ngực, vỗ vỗ, nhẹ nhàng mà dỗ.
Bởi vì ốm đau, Đường Đường nhiều năm tay lạnh chân lạnh, tìиɧ ɖu͙© cao độ đã sớm tiêu hao hết sức lực của cậu, lúc này ngủ cũng không được thoải mái, bên cạnh vừa vặn có cái lò sưởi cỡ lớn ấm áp dễ chịu, không đợi Kỳ Dục nằm cho tốt, cậu liền giống như mèo con miêu miêu dán vào cọ cọ, lại được mùi mộc hương nhàn nhạt cùng với giọng nói trầm thấp nhỏ nhẹ dỗ dành, không bao lâu sau Đường Đường lại ngủ đến ngon lành……
Sắc trời dần tối đi, chờ khi Đường Đường từ trong mộng tỉnh lại, vừa mở to hai mắt liền nhìn thấy l*иg ngực phập phồng của anh, lại ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt chính là khuôn mặt tuấn tú đầy mệt mỏi của Kỳ Dục.
Đường Đường nhẹ nhàng giật giật thân mình, Kỳ Dục lấp tức đem cậu ôm càng chặt hơn, dùng cằm cọ cọ ở trên đỉnh đầu của cậu, thấp thấp giọng mũi mang theo một chút sự gợi cảm:
“Tỉnh?”
Giọng nói này có chút dễ nghe, làm Đường Đường nghe xong lỗ tai liền hồng hồng, nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó thân mình dừng một chút, mυ'ŧ nhạ nói:
“Kỳ…… Kỳ tiên sinh, em muốn đi WC.”
Thanh âm nhỏ giống như muỗi, lại nhưng có chút ngượng ngùng, Kỳ Dục thấp giọng cười, anh hơi hơi cúi đầu, ở trên trán Đường Đường ôn nhu hôn một cái, sau đó đứng dậy, khom lưng bế Đường Đường lên, bước đi hướng tới phòng vệ sinh.
Phòng bệnh cao cấp có đầy đủ các thiết bị, ngay cả trong phòng vệ sinh cũng trang hoàng vô cùng cao nhã.
Trên người Đường Đường mặc áo bệnh nhân, nhưng ở dưới hạ thân thì lại không mặc gì, nằm ở trên giường không cử động còn tốt, nhưng bị Kỳ Dục ôm đi như vậy, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lúc trước Quý Trường Khanh bắn vào tràng đạo liền tí tách tí tách mà một đường chảy ra.
Đường Đường thật cẩn thận mà trộm ngắm Kỳ Dục liếc mắt một cái, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đã sớm hồng thấu, ngay cả trên cổ cũng nhiễm một tầng hồng hồng, giống trên cánh hoa đào trên nền tuyết.
Tϊиɦ ɖϊƈh͙ vừa nhiều vừa sền sệt tràn đầy bên trong hậu huyệt, làm Đường Đường cảm thấy thật ngứa ngáy, cậu khó chịu mà kẹp chặt hậu huyệt, mị thịt cùng miệng huyệt bị chơi có chút sưng đỏ, làm Đường Đường cọ xát thiếu chút nữa khống chế không được mà rêи ɾỉ.
Đường ảnh đế ngủ một giấc dậy lại cảm thấy chính mình có thể, eo đau mông đau cũng không ngăn được cơ khát khó nhịn bên trong cơ thể cậu.
Nhớ tới đại côn ŧᏂịŧ cực nóng bỏng của Kỳ Dục, lực đạo khi thao huyệt, toàn thân Đường Đường đều khô nóng lên, cậu không dấu vết đem mặt đáp ở trên cổ của anh hô hấp, thân mình mềm mại như không có xương cốt dựa vào người anh, nhàn nhạt tản ra mùi thơm của cơ thể câu nhân.
Kỳ Dục ôm mỹ nhân thơm tho mềm mại, thấy cậu mềm thân mình, còn tưởng rằng là còn chưa tỉnh ngủ, bất quá này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là Kỳ Dục bị tiểu yêu tinh không biết sống chết này phả hơi thở nóng hổi vào cổ, đại ƈôи ŧɦịŧ đã hơn một tuần không được ăn thịt bị trói buộc ở trong quần, đã hùng hổ dâng trào.
Kỳ Dục thở sâu, cũng không do dự, nhanh chóng cởi bỏ dây lưng, hai tay rắn chắc hữu lực câu lấy hai chân Đường Đường, bế cậu ở tư thế xi tiểu trẻ con, làm tiểu côn ŧᏂịŧ bị nướƈ ŧıểυ nghẹn hướng về phía bồn cầu, đại quái thú màu đỏ tím dưới thân nổi giận đùng đùng, qυყ đầυ cực đại chọc miệng huyệt, quen cửa quen nẻo “Phụt” một tiếng, vọt vào hơn phân nửa căn.
“Ha a……”
Cúc huyệt co bóp không ngừng, ƈôи ŧɦịŧ cực nóng thọc mở tầng tầng mị thịt, hung hăng cọ xát điểm mẫn cảm, Đường Đường khẽ nhếchcái cổ trắng nõn lên, thoải mái kiều suyễn.
Miệng huyệt bị người chơi đến sưng đỏ gắt gao siết chặt ƈôи ŧɦịŧ, mị thịt ướt hoạt mềm ấm, tầng tầng mấp máy liếʍ ʍúŧ côn ŧɦịŧ Kỳ Dục, làm cho anh sảng khoái đến thô suyễn, cánh tay cơ bắp phồng lên ôm chặt hai chân Đường Đường, dưới háng dùng sức, rốt cuộc cũng đem côn ŧɦịŧ một đâm, không ngừng chút nào bắt đầu mãnh liệt va chạm cúc tâm.
“A ...."
Đường Đường kêu lên một tiếng, tiếng nói kiều mềm run rẩy, “Ngô a…… Kỳ, Kỳ tiên sinh, em…… A ha, em muốn ŧıểυ…… A ngô a a ——”
Kỳ Dục thao vừa tàn nhẫn vừa hung hăng, anh cắn cắn cái cổ trắng nõn của Đường Đường, thấp suyễn:
“Ngô…… Thật chặt…… bảo bối nhi của anh kẹp thật chặt…… Tới, mau ŧıểυ…… Lão công xi tiểu cho em.”
“Ân ha…… Đừng…… Đừng thọc ô a……”