Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 2 - Chương 7: Anh trai ở ngoài cửa

Editor : Hannah

Ngoài cửa, Đường Niệm mặc một thân quần áo thanh thuần mang theo sự dụ hoặc, khuôn mặt vẫn luôn ôn nhu đang tràn đầy bực bội, hắn không kiên nhẫn lại gõ cửa một lần nữa.

“ Ngủ rồi? Sao trong phòng còn sáng đèn?.”

Đường Niệm ở phòng bên cạnh Đường Đường, hắn hôm nay được Kỳ Dục kêu đến phòng ngủ chính, trong lòng đang tràn đầy chờ mong bị làm, ai biết khi tiến vào quần áo của hắn còn chưa cởi, anh lại nói công ty có việc cần xử lý gấp để cho Đường Niệm ở trong phòng chờ anh, đến tận 11 giờ nếu anh chưa trở về thì tự về phòng mình mà ngủ.

Nói xong, Kỳ Dục nhìn cũng chưa liếc hắn một cái liền đi mất, Kỳ gia nơi nơi đều có theo dõi, thư phòng càng là nơi trọng yếu, lấy vị trí hiện tại của Đường Niệm chắc chắn không thể đến gần được, cho nên chỉ có thể ngồi ở trong phòng chờ, vẫn luôn chờ đến 11 giờ, Kỳ Dục vẫn chưa trở về.

Đường Niệm tức giận chuẩn bị trở về phòng, trên đường đột nhiên nhớ tới thái độ của Kỳ Dục với Đường Đường hôm nay trên bàn cơm, lại nghĩ đến khuôn mặt tuyệt sắc kia của Đường Đường, Đường Niệm cảm thấy cần thiết phải cảnh cáo người em trai không biết tốt xấu này.

……

Anh trai ở ngoài cửa cùng cậu nói chuyện, côn ŧᏂịŧ thô to của bạn trai hắn lại ra ra vào vào trong thân thể của cậu, cảm giác này làm cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến ngón chân cũng cuộn lại, Đường Đường sợ hãi bình ổn hơi thở, giọng nói có chút run rẩy nói:

“Em…… Em ở trên giường, chuẩn bị ngủ.”

Côn ŧɦịŧ bị mị thịt vừa ướt lại vừa mềm kẹp chặt đến gắt gao, Kỳ Dục ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Đường Đường, hưng phấn mà nói lời dâʍ đãиɠ:

“Đĩ nhỏ tiểu cúc hoa vừa chặt lại vừa mềm, kẹp đến anh đây không động đậy nổi.”

Ngoài cửa, Đường Niệm nào biết tiểu tàn phế mà hắn ghen ghét đang ở trên giường lao lực, cũng không muốn cùng cậu nhiều lời, cân nhắc mới nói:

“Kỳ tiên sinh không thích ầm ĩ, cậu mấy ngày nay tận lực đừng ra khỏi phòng, chúng ta đến đây đã mang không ít phiền toái đến cho ngài ấy, biết chưa?”

Trên giường, Kỳ Dục đang điên cuồng đĩnh động hạ thân, côn ŧɦịŧ thô to tàn sát tiểu huyệt bừa bãi, đánh thẳng vào huyệt tâm, anh thở dốc ở bên tai cậu nói:

“Anh trai em nói không đúng, Kỳ tiên sinh thích nhất đĩ nhỏ rêи ɾỉ, kêu càng to càng tốt."

Thật sướиɠ…… Chịu không nổi, a a a a……

Huyệt tâm bị đâm, Đường Đường nức nở một tiếng, thanh âm run rẩy đáp lời: “Biết…… Đã biết.”

……

Đường Niệm nghe giọng nói run rẩy của em trai ở trong phòng, cho rằng cậu đang sợ hãi, bởi vậy, thanh âm càng thêm ôn hòa:

“Đường Đường, em phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng cùng anh trai đối nghịch.”

“Ân……”

Đường Đường đã nghe không rõ anh trai cậu đang nói cái gì, cậu đang bị Kỳ tiên sinh đè ở dưới thân, miệng huyệt sưng đỏ, mị thịt đỏ tươi gắt gao bao lấy côn ŧᏂịŧ, dâʍ thủy ào ạt chảy ra.

Ƈôи ŧɦịŧ thô to rút ra chỉ chừa qυყ đầυ ở miệng huyệt, lại bị Kỳ Dục mãnh mẽ phụt một tiếng đâm vào nghiền áp đến tận huyệt tâm, kɦoáı ƈảʍ tê dại làm cả người Đường Đường rùng mình phát run, cậu sướиɠ đến khống chế không được rêи ɾỉ, tiếng rêи ɾỉ như mèo kêu không ngừng xin tha.

Kỳ Dục thở dốc, hung hăng đĩnh động eo hông, mãnh liệt thao làm, tiếng cơ thể va chạm bạch bạch bạch không ngừng phóng đại vang lên ở bên tai Đường Đường, làm cậu sảng khoái run rẩy, vừa sợ lại vừa thoải mái, khống chế không được dùng hậu huyệt ướŧ áŧ hùa theo đón nhận những cú thao lộng từ côn ŧᏂịŧ.

“Được rồi nghỉ ngơi cho tốt, anh đi về trước, nhớ những gì hôm nay anh nói.”

Không, anh trai, đây là bạn trai của anh trai, ƈôи ŧɦịŧ của bạn trai hắn ở trong thân thể cậu điên cuồng thọc vào rút ra.

Suy nghĩ này làm Đường Đường gần như hỏng mất, cậu liều mạng giãy giụa, hậu huyệt càng kẹp chặt hơn! Hung hăng kẹp lấy côn ŧɦịŧ muốn làm cho nó mau bắn, nhưng điều này lại làm cho du͙ƈ vọиɠ của Kỳ Dục càng thêm điên cuồng, không thèm bận tâm Đường Niệm ở ngoài cửa, điên cuồng phanh phanh phanh thao huyệt.

Cánh môi phấn nộn bị cắn đến đỏ bừng, thanh âm nức nở bị gắt gao khắc chế, nuốt ở trong miệng, huyệt tâm bị va chạm kịch liệt, nghiền áp, một cổ lại một cổ dâʍ ŧᏂủy̠ nóng bỏng ào ào tưới xuống qυყ đầυ.

Kỳ Dục cắn lỗ tai cậu, vừa dụ dỗ vừa thao huyệt, ngôn ngữ ác liệt mà kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

“Đĩ nhỏ, anh trai em ở ngoài cửa, em lại ở bên trong cùng bạn trai hắn làʍ ŧìиɦ, còn bị thao đến thùy triều thổi, đĩ nhỏ cũng thật dâʍ đãиɠ a.”

Đường Đường bị làm đến run rẩy, cậu khóc thút thít lắc đầu, nghe thấy âm thanh mở cửa phòng của Đường Niệm, mới vừa kêu rên vừa vặn eo đón ý hùa theo ƈôи ŧɦịŧ.

“A a a…… Không, đừng đỉnh…… Ô…… Thật thoải mái”

Hậu huyệt ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠, Kỳ Dục càng thêm ra sức, đôi tay gắt gao bóp chặt vòng eo, ƈôи ŧɦịŧ hung hăng mà đỉnh lộng huyệt tâm, muốn làm cho bảo bối khẩu thị tâm phi này chảy ra càng nhiều dâʍ ŧɦủy̠.

“Đĩ nhỏ…… Hô…… Sảng khoái muốn chết, so với anh trai của em còn sướиɠ hơn nhiều.”

Côn ŧɦịŧ Kỳ Dục đĩnh động vừa hung vừa tàn nhẫn, nhanh chóng va chạm vào huyệt tâm, ngoài miệng Kỳ Dục luôn nói ra ngôn từ dâʍ đãиɠ, quả nhiên liền cảm giác được hậu huyệt càng thêm co rút kẹp chặt, còn phun ra dâʍ ɖịƈɦ tung toé.

“Ân ha, không…… Em không phải…… A…… Không phải a a a…… Thật thoải mái…… A a a tha cho em……”

Đường Đường khóc nức nở nắm chặt lấy gối đầu, điên cuồng vặn vẹo vòng eo muốn tránh thoát khỏi sự tấn công như vũ bão của côn ŧɦịŧ.

“Đĩ nhỏ…… đến bạn trai của anh trai mình cũng câu dẫn…… Tiếp nhận cho hết, đều bắn hết cho em! Ngô…… Không cho anh trai của em! Cho bảo bối hết!!”