Tống Thu vẫn còn chưa thỏa mãn, nhưng mà cú đấm tiếp theo đã trực tiếp đánh vào không khí.
Quan sát kỹ hơn.
Trước mặt hắn, không còn bảo vệ Hoàng gia nào có thẻ đánh nữa.
Những người còn lại thì đã bị anh rê đập hêt xuông đât.
Nhưng mà, Tống Thu phát hiện ra rằng khi anh rể của mình xử lý kẻ thù, anh ấy hoàn toàn không sử dụng động tác của Kỳ Lân Bộ Pháp.
Thậm chí chỉ dùng một quyền đơn giản, nhưng nó lại gọn gàng và linh hoạt, đánh gục từng nhân viên bảo vệ một.
Các nhân viên bảo vệ than khóc đầy đất.
Hoàng Tú Tú nhìn đồng hồ với vẻ mặt sững sờ.
Sở Trần và Tống Thu đối mặt với gần năm mươi nhân viên bảo vệ của Tống Gia.
“Trong vòng ba phút nữa, đã giải quyết xong trận chiến.”
Hoàng Tú Tú tự hỏi, cho dù là hai người như mình, cũng không dễ dàng đánh bại những nhân viên bảo vệ Hoàng Gia này.
Nhưng Sở Trần và Tống Thulại làm được điều đó một cách dễ dàng.
Sở Trầnnắm chủ động trong trận chiến này.
Đôi mắt của Hoàng Tú Túvẫn luôn hướng về Sở Trần.
Hoàng Tú Tú đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của Sờ Trần trong cuộc náo động lần trước tại Hoàng Gia, nhưng lần này, khi Sở Trần ra tay lại làm mới nhận thức của Hoàng Tú Tú.
Quá nhanh.
Trước mặt Sở Trần, thực lực của đám bảo vệHoàng gia như tờ giấy vậy.
Không chịu nổi một kích.
Dáng vẻ chưa thỏa mãn của Tống Thu khiến người ta có cảm giác bất mãn.
“Ta còn muốn.”
Tinh thần Tống Thu phấn chấn, cảm thấy được mình còn có thể đánh ba trăm hiệp.
“Còn cần phái bao nhiêu pháo hôi nữa?”
Sở Trần nhìn Hoàng Ngọc Hằng, “Thời gian không còn nhiều, sao ngươi không tự mình ra tay đi, để ta lĩnh hội một chút phong thái của đệ tử của đại phái chính thống thời nay.”
Lời nói ý trào phúng, tất cả mọi người nghe đều rõ ràng.
Hoàng Ngọc Hằng thần sắc băng lãnh, “Tuyệt đối sẽ không đề ngươi thất vọng.”
“Đối phó với ngươi, không cần bẩn tay của Ngọc Hằng.”
Hoàng Dương vung tay, lạnh lủng
hét lớn, “Hắc Diệu Đường.”