Nông Gia Hoàng Phi Tiểu Trù Nương

Chương 1: Xuyên Qua, Đá Ngả Lăn Vách Quan Tài!

Mười ngày trước, cô nương An Gia vì tình mà nhảy sông tự vận, tuy được cứu nhưng tính tình lại thay đổi.

Mọi người trong thôn nói rằng đã đi một vòng Quỷ Môn Quan, tưởng đã xong rồi.

Nhưng chỉ có người trong cuộc là An Hồng Tụ rõ ràng nhất việc này, ở đâu là tưởng đã xong rồi, căn bản là linh hồn bên trong cơ thể này đã bị thay đổi.

Khi cô đến An Gia, "người mới" từ cõi chết trở về, cô gần như choáng váng trước tình cảnh của An Gia.

Là một người hiện đại ở kiếp trước, cô thật sự không ngờ rằng vẫn có người sẽ sống thiếu thốn như vậy.



"Nha đầu con vào nhà ngủ tiếp một lát đi, vừa tỉnh thân thể yếu ớt, đợi bánh kếp xong rồi, cha gọi con."

Tiếng nói chất phác đôn hậu của An Dương kinh động đến An Hồng Tụ đang ngẩn người bên trong, cô vội vàng đứng lên, sau đó hướng về phía "Cha hời" của cô cười cười.

“Không sao đâu cha, con khỏe lắm.”

An Dương trong lòng đau nhói, chuyện con gái từ cõi chết sống lại rốt cuộc đã trở thành điểm mấu chốt trong lòng ông.

"Không muốn ngủ cũng được, đừng để mệt mỏi là được, cái khác cha đều tùy con."

Ông đi đến đống cỏ khô sau cánh cửa, lật lên rồi nói: "Một lúc nữa sẽ đến Lễ hội Thuyền Rồng. Lúc trước không phải là con cùng cha lẩm bẩm muốn sợi dây buộc tóc màu đỏ ấy ư, nay sẽ đi thôn trấn mua cho con hai cái. Cha đối với con chỉ cần một cái yêu cầu, ngoan ngoãn đấy, đừng có lại dọa cha cùng mẹ được không?"

An Dương bẩm sinh đã cao lớn thô kệch, nhưng ông nhất định dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhỏ giọt nói rất chậm, sợ rằng câu nói nào khiến con gái cảm thấy không thoải mái, hành động bốc đồng.

Ông không quen nói chuyện với con gái như thế này, ông vừa quay người ra khỏi nhà với nông cụ chưa kịp đến ngưỡng cửa thì đã nghe thấy tiếng con gái gọi mình: "Cha, con cũng đi theo người."

An Dương giật mình, "Nha đầu con không phải luôn không thích những công việc thô bạo này sao?"

"Con người luôn thay đổi mà."

An Hồng Tụ cười yếu ớt, nói: "Cha cùng mẹ đều khổ cực như vậy rồi, nào có đạo lý con gái ở một bên ăn không như vậy. Về sau con cũng cùng góp sức phụ gia đình, mẹ một người vất vả quá cực khổ rồi, con đau lòng."

"Đúng rồi cha, vườn rau của chúng ta có rau diếp không? Cuốn với bánh kếp, hương vị sẽ rất thơm."

"Rau diếp là cái gì? Đều là sống, sao có thể ăn được?" An Dương sửng sốt.

"Tụ Nhi muốn ăn, ông tiện thể mang con bé đi vườn rau ở bên trong nhìn một cái, vài bước đường cũng không mệt mỏi được ông."

An thị lúc đi ra trùng hợp nghe được con gái nói những lời đó, rất là cảm động, quay đầu oán giận một câu với trượng phu không thức thời.

"Thôi được, ta đi, ta đi là được."

An Dương cười, trong lòng lại thở dài, nha đầu kia từ khi tỉnh lại, trong đầu càng ngày càng có nhiều ý nghĩ quái gở.

Vườn rau của An Gia nằm ở phía sau bên phải của ngôi nhà tranh, là một mảnh ruộng nhỏ.

Nhưng bởi vì gieo trồng thu hoạch cũng không tệ, nhìn ngược lại cũng có chút bộ dáng xanh um tươi tốt.

An Dương đi trước, An Hồng Tụ và An Tiểu Bắc theo sau, mắt thấy sắp đến ruộng thì đột nhiên thấy một cái mông màu xám nhú lên từ bụi rau thấp. Con đường trồng rau thẳng tắp đã bị đổ nát một cách lộn xộn, trên mặt đất còn rải rác mấy bụi rau xanh bị nhổ ra.

Sau tai đột nhiên chấn động.

"Ai trộm đồ ăn của nhà ta!"

An Hồng Tụ từ nhỏ coi như là đã quen cuộc sống khó khăn, trước khi xuyên qua cô luôn làm việc như một đầu bếp cho nên đối với lương thực đặc biệt quý trọng, lúc này mắt cô đỏ lên trong miệng hô to một tiếng, tiện thể ném cái xẻng ra.

Lần này, cái xẻng nằm giữa mông của tên trộm rau.

“Ôi ôi là ai!” Chủ nhân cái mông tức giận!

"Ai không có mắt dám nện lão tử, chán sống thì liền đứng ra cho lão tử, lão tử sẽ cho hắn giải thoát!"

Cái xẻng của An Hồng Tụ hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của An Dương, cho đến khi nghe thấy lời đe dọa độc ác, ông sững người một lúc mới nhận ra giọng nói này có vẻ đặc biệt quen thuộc.

Lúc này cái mông bị đập trúng trong bụi rau đột nhiên quay lại, một người đàn ông trung niên lòe loẹt hung tợn thò đầu ra.

An Dương trố mắt nhìn, này, đây không phải là lão Nhị nhà mình ư!

"Hải Tử đệ? Đệ như thế nào lại chạy đến đây?" An Dương bất an bước nhanh tới, muốn đỡ lão Nhị đứng lên, nhưng An Gia lão nhị An Hải vừa nhìn thấy là đại ca của mình, tay hung hăng vung lên.

"Huynh đánh ta? An Dương, lá gan huynh cũng lớn lắm, ngay cả ta huynh cũng dám đánh! Ta chính là đệ đệ ruột của huynh, huynh còn có nhân tính không hả!"

Đang mắng hăng say, An Hải đột nhiên nhìn thấy An Hồng Tụ đi theo phía sau, còn có con trai út bảy tuổi của An Dương An Tiểu Bắc, mắt trừng mắt.

"Hai người tiểu tử các ngươi thấy trưởng bối ngay cả chào hỏi cũng không biết sao? Cháu gái nhảy xuống sông một lần không chết, là làm cho đầu óc choáng váng phải không? Ngay cả lễ tiết gọi người cũng ném xuống nước!"

Trong trí nhớ, An Hồng Tụ cực kỳ chán ghét Nhị thúc này, bây giờ gặp lại hắn cường từ đoạt lý như vậy, nhất thời chán ghét càng sâu.

Vô sỉ bại hoại, sợ là nói hắn đều dễ nghe.

"An Hải, đệ nói như thế mà nghe được!" An Dương là một người tính tình hiền lành, nghe An Hải mắng An Hồng Tụ, trong lòng nhất thời tức giận, nghiêm mặt, trừng mắt nhìn đệ đệ mình.

"Ta nói sai sao ?" An Hải trừng mắt, duỗi cổ nói: "Tiểu bối nhìn thấy trưởng bối nên nói chuyện, nàng cùng cái thằng nhóc này đều đối với ta bất kính, một chút gia giáo cũng không có! Trở về chờ ta nói cho cha mẹ, xem cha mẹ như thế nào thu thập huynh!"

An Dương cao hơn An Hải một cái đầu, bởi vì quanh năm làm ruộng, làn da ngăm đen, thân thể cao lớn rất dọa người, tùy tiện đứng ở đó cũng giống như một ngọn núi nhỏ, khiến người ta sợ hãi.

Thế nhưng mà An Hải thì được nuông chiều đến lớn, chơi bời lêu lổng đã quen, cũng không đem ca ca An Dương này để vào mắt. Lúc này tự nhiên cũng không sợ ông.

"Không phải chỉ hái mấy quả cà tím ư, cha mẹ đã nói ta là đệ đệ của huynh, huynh nên nhường cho ta, nhưng huynh đã làm thế nào? Đánh ta bằng xẻng! Hừ, những đồ ăn này ta không cần, trả lại cho huynh!"

An Hải cầm xẻng đâm loạn xạ trong ruộng rau, chọc nát tất cả rau cải đã nhổ ra trước đó không nói, còn phá hủy hơn phân nửa số rau cải còn lại, dư quang hắn chú ý tới sắc mặt An Dương trắng bệch, nhất thời đắc ý bổ sung thêm mấy cước, trong lòng hắn nhận định An Dương là một đứa con hiếu thảo, có cha mẹ bảo vệ, huynh ấy sẽ không dám làm gì mình.

An Dương tức giận đến ngực đau đớn, nhưng vừa nghĩ đến cha mẹ, lại cố nén đem du͙© vọиɠ muốn đánh người đè xuống.

Nhưng lại làm cho An Hải càng thêm làm càn.

"An Dương huynh chính là phế vật! Đồ bỏ đi! Sao, huynh lại muốn đánh ta? Nếu huynh dám đánh ta, ta lập tức nói cho cha mẹ! Đến lúc đó cha mẹ bị tức giận đến tắt thở, mọi người đều biết đứa con lớn như huynh bất hiếu!" An Hải dương dương đắc ý.

An Dương lại bị tức giận đến toàn thân phát run.

"Người xấu! Thúc là người xấu! Phụ thân là tốt nhất, thúc mới là phế vật!"

An Tiểu Bắc vẫn trốn sau lưng An Hồng Tụ đột nhiên lao ra như một tiểu vệ sĩ, giơ nắm đấm nhỏ vung về phía An Hải.

“Đồ dê con, cút sang một bên cho lão tử! Nhóc tính là cái gì còn dám giáo huấn lão tử?"

An Hải bị An Tiểu Bắc đánh sắc mặt tái mét, chợt cảm thấy mất mặt, hùng hùng hổ hổ, nhấc chân đạp một cái.

Ai ngờ một đạp này của An Hải vừa vặn đạp vào ngực, sững sờ đem thằng bé đá ra xa hai mét.

Một đạp này không chỉ khiến cho An Dương tức giận đến đỏ mắt mà ngay cả chính An Hải cũng có chút mơ hồ.

An Hồng Tụ là người đầu tiên phản ứng lại, lúc này chạy đến bên người đệ đệ, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhưng vẫn còn có huyết sắc, lại nghe tiểu gia hỏa chỉ la hét đau đớn, lúc này mới yên lòng.