Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ

Chương 395: Trao đổi ánh mắt ( canh một )

Bào gia bên kia đi rồi.

Các khách khứa khác lại đây chúc mừng cũng đều lục tục rời đi.

Phần việc còn dư lại, chính là thu dọn chén đũa, sau đó bọn nhỏ và nhóm phụ nhân sau bếp này sẽ bắt đầu ăn cơm!

Dương Hoa Trung đã ăn trong tiệc rượu, đang ngồi tại tiền viện, cùng với lão Dương bọn họ nghị luận khí thế ngất trời.

Hậu viện bên này.

Tôn thị mang theo ba hài tử, cùng nhóm phụ nhân hỗ trợ ngồi trên bàn.

Dương Nhược Tình nhìn một bàn người.

Đều là gương mặt quen thuộc.

Kim thị mang theo Dương Vĩnh Thanh.

Dương thị mang theo Dương Nhược Lan cùng Dương Vĩnh Bách.

Lưu thị mang theo hai khuê nữ, trên lưng còn cõng tam nha đầu.

Đàm thị.

Hai bàn khác là Hoàng gia tẩu tử và nhóm các phụ nhân hỗ trợ ngồi.

Trong nhà ăn, một đống hài tử cãi cọ ồn ào.

Khi chờ đợi đồ ăn, mỗi một bàn đều ầm ĩ.

Bàn bên này, bởi vì có Đàm thị tọa trấn, bọn nhỏ cũng không dám làm càn.

Nhưng miệng Dương thị lại không chịu ngừng nghỉ.

“……cha Lan nhi ghi số tiền biếu chúc mừng hôm nay.”

Dương thị ở kia tạp miệng nói với Lưu thị bên cạnh.

“Lão Mộc gia đưa tiền biếu tối cao, ước chừng 60 văn!” Dương thị nói.

Hai mắt Lưu thị sáng rực lên.

“Nha? Thật đúng là nhìn không ra, Triệu quả phụ sao ra tay hào phóng như vậy?”

“Trước đây, dưa chuột trong vườn rau nhà nàng ta chín rụng trên mặt đất, cũng luyến tiếc tặng cho người khác một quả!” Lưu thị nói.

Dương thị ngồi ở kia đắc ý cười.

“Triệu quả phụ lúc này làm như vậy, nói đến cùng còn không phải hướng về phía Lan nhi nhà ta sao!”

Dương thị nói, hướng Dương Nhược Lan bên kia liếc liếc mắt một cái.

“Lão Mộc gia bọn họ hiếm lạ Lan nhi nhà chúng ta, ngũ thúc của Lan nhi thành thân, bọn họ mới đưa tặng lễ nhiều như vậy!”

Dương thị sợ Đàm thị trên bàn không nghe rõ.

Cố tình nói lanh lảnh, rõ ràng.

Lưu thị hiểu ý, lập tức phụ họa nói: “Ai A, thật đúng là lý lẽ này!”

“Lan nha đầu đúng là làm vẻ vang cho Dương gia chúng ta, còn chưa có gả đi, nhà chồng đã coi trọng như vậy, ta cũng được thơm lây, đúng là nước lên thì thuyền lên!”

“Đúng không Lan nha đầu?”

Lưu thị cười đưa tay ấn ở trên vai Dương Nhược Lan.

Đối mặt với khen ngợi của Lưu thị.

Khuôn mặt trắng nõn tinh tế của Dương Nhược Lan lộ ra vài phần thẹn thùng.

“Trong lòng tứ thẩm biết là được rồi, đừng có nói lộ ra.”

Nàng nhu nhu nói.

Lưu thị gật đầu liên tục.

Bên này, Dương thị đem ánh mắt liếc nhìn bốn người Tôn thị đang ngồi ở kia, không tham gia thảo luận.

“Tam đệ muội, nhà các ngươi cùng Lão Lạc gia đi được gần.”

“Lúc trước ăn tiệc, cũng nhìn thấy Lạc Thiết Tượng.”

“Không biết Lão Lạc gia tặng mấy văn tiền tiền biếu nha? Nói nghe chút coi?”

Dương thị cười tủm tỉm hỏi.

Nghe Dương thị ở kia dò hỏi Tôn thị, Dương Nhược Tình âm thầm trợn trắng mắt.

Nhị thẩm tự mình khoe ra, còn không quên muốn dẫm lên người khác một chân.

Bên cạnh, Tôn thị lên tiếng: “Nhị tẩu hỏi ta, nhưng ta lại không xem quyển sổ ghi tiền biếu kia, không rõ ràng lắm.”

Dương thị che miệng cười: “Là thật không rõ ràng lắm? Hay là ngại nói nha?”

Bên cạnh, Lưu thị vội vàng tiếp lời: “Lão Lạc gia chắc chắn không đưa được tiền biếu nhiều như lão Mộc gia!”

Dương Nhược Tình nghe không nổi nữa, đang muốn lên tiếng, Dương Hoa Lâm đúng lúc vào nhà ăn.

Dương thị mắt sắc, hướng Dương Hoa Lâm vẫy tay.

“Cha Lan nhi, ngươi lại đây, hỏi ngươi chuyện này!” Dương thị nói.

“Chuyện gì thế?” Dương Hoa Lâm rất nhanh liền đến bên cạnh.

Dương thị đắc ý liếc mắt nhìn Tôn thị cùng Dương Nhược Tình, hỏi Dương Hoa Lâm: “Ngươi không phải quản quyển sổ kia sao? Mau tra tra xem Lão Lạc gia tặng tiền biếu nhiều ít thế nào!”

Dương Hoa Lâm nói: “Trước đó vẫn luôn là ta quản, nhưng sau cha lại tống cổ ta đi làm việc khác, quyển sách là Vĩnh Tiên quản, ta không rõ ràng lắm.”

Dương Hoa Lâm lại đây cùng Đàm thị bẩm báo sự tình này.

Bẩm báo xong rồi liền đi ra khỏi nhà ăn.

Hắn chân trước vừa rời đi, Dương Vĩnh Tiên sau lưng cũng lại đây, trong tay cầm một quyển sổ.

Không thể ở trên bàn cơm kéo thấp mẹ con Dương Nhược Tình xuống, Dương thị vốn đang có chút buồn bực.

Nhìn thấy Dương Vĩnh Tiên tiến vào, hai mắt Dương thị phát sáng.

“Vĩnh Tiên, đến đây.” Bà ta vội vàng đứng dậy tiếp đón Dương Vĩnh Tiên.

Dương Vĩnh Tiên đi đến.

Còn chưa có đứng vững, quyển sổ đã bị Dương thị một phen đoạt đi.

Bà ta không biết chữ, chỉ đành phải đem quyển sách giao lại cho Dương Nhược Lan: “Lan nhi, con biết chữ, con tra xem, để cho chúng ta đều mở rộng tầm mắt!”

Dương Nhược Lan cong môi cười, nâng đôi tay nhỏ trắng như tuyết mở quyển sổ ra.

Một tờ, một tờ lật xem……

Bên này, Tôn thị cùng Dương Nhược Tình trao đổi ánh mắt.

Trong mắt Tôn thị tràn ngập khó xử.

Phụ nhân trăm triệu không thể tưởng được, Dương thị các nàng sẽ cho người ta nan kham như vậy!

Dương Nhược Tình cũng âm thầm nhíu mày.

Mẹ con Dương thị nơi nơi chốn chốn bị nàng cùng mẫu thân đè ép đi xuống.

Hôm nay mẫu thân còn làm người ‘Toàn Phúc’.

Trong lòng hai mẹ con Dương thị tích oán hận.

Tự mình không có năng lực lật bàn, đúng lúc lão Mộc gia đưa tiền biếu là mức tối cao.

Cho nên liền muốn dựa thế để so sánh!

Dương Nhược Tình bực mình.

Nàng đứng dậy một phen từ trong tay Dương Nhược Lan đoạt lấy quyển sổ kia.

“Tiệc rượu vừa mới tan đi, lại ở đây lật sổ tra tiền biếu của thân thích bằng hữu sao?”

“Còn muốn mặt mũi không?” Dương Nhược Tình hỏi.

Nàng vỗ vỗ quyển sổ kia, nói: “Danh sách đăng ký trong đây, không quan tâm đưa nhiều hay ít, đều là một phần tâm ý của người ta.”

“Hai người giẫm đạp lên tâm ý của nhân gia như vậy sao? Nhóm các thím hỗ trợ đều còn chưa có đi đâu, hai người dù gấp cũng nên thu liễm lại được không?”

Một phen lời nói, đổ đến mẹ con Dương thị á khẩu không trả lời được.

Dương Nhược Tình cũng muốn mở ra nhìn xem Đường Nha Tử rốt cuộc tặng bao nhiêu.

Nhưng vẫn nhịn xuống.

Nàng đem quyển sổ đưa cho Dương Vĩnh Tiên, mỉm cười: “Đại ca, ca cứ vội việc của mình đi thôi!”

Dương Vĩnh Tiên không hiểu ra sao.

Bây giờ mới hồi phục lại tinh thần.

Hắn nhíu mày.

Ánh mắt khinh thường quét về phía mẹ con Dương thị, đè thấp âm thanh: “Đừng làm trò tra xét trước mặt người khác nữa, Đường Nha Tử đêm qua đưa tiền lại đây, là ta ghi sổ.”

“Ta lén nói một tiếng cho các ngươi mới phải.”

“Hắn tặng 120 văn, so với lão Mộc gia nhiều gấp đôi!”

Dương Vĩnh Tiên nói xong lời nên nói, xoay người ra khỏi nhà ăn.

120 văn?

Người trên bàn đều bị chấn kinh.

Chiếc đũa trong tay Lưu thị rớt trên mặt đất, phát ra một tiếng giòn vang.

Đàm thị vẫn luôn ngồi ở kia ‘tọa sơn quan hổ đấu’, mí mắt cũng giật giật.

Hiển nhiên cũng bị số lượng này làm cho khϊếp sợ.

Tôn thị kinh ngạc trong ngắn ngủi, ngay sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Mà Dương Nhược Tình lại là âm thầm nghiến răng.

Tên tiểu tử kia, không phải đã nói với hắn sao, đừng có đưa nhiều, đừng có mà đưa nhiều!

40 văn cũng đủ rồi, 60 văn thì đẹp mắt, 80 văn là hạn mức cao nhất.

120 văn?

Ai!

Sau này phải tìm hắn tính sổ mới được!

“Sao có thể?”

Dương thị ở kia nói thầm, vẻ mặt hồ nghi.

Gia cảnh Lão Lạc gia kia, sao có thể bỏ được lấy 120 văn ra tới?

“Khẳng định là Vĩnh Tiên nhớ lầm, bằng không, chính là hắn có ý định giúp đỡ Mập nha đầu lừa dối chúng ta. Chút nữa còn phải nhìn lại sổ sách mới được!”

Dương thị vẫn còn ở kia lải nhải không dứt.

Đàm thị không kiên nhẫn nhìn vào Dương thị.

“Định dựa người khác để tranh một ít thể diện sao, còn chưa có gả qua đâu, liền đã lấy lão Mộc gia trang mặt đua đòi, hừ, đúng là làm trò cười đi?”

Đàm thị cười lạnh nói.

Dương thị mặt đỏ tới mang tai.

Sắc mặt Dương Nhược Lan cũng không được tốt lắm.

Đàm thị nói tiếp: “Nhóm người hỗ trợ vẫn còn ở đây, các ngươi liền gấp gáp tỏ vẻ như vậy, đúng là không có tiền đồ, ta đều thế các ngươi xấu hổ đến hoảng!”