Chu bà mối bưng nước ấm cùng khăn tiến vào.
Vắt cái khăn xong, làm bộ lau hai cái trước mặt đôi tân lang, tân nương.
Đây là giúp tân nhân tẩy ‘hòa khí mặt ’.
Tẩy xong ‘hòa khí mặt’, tức phụ lúc trước dắt tân nương tử vào cửa, lại bưng một chén canh táo đỏ đậu phộng tiến vào.
Đút cho Dương Hoa Châu cùng Bào Tố Vân ăn một viên táo đỏ, một viên đậu phộng.
Hô một câu: “Sớm sinh quý tử……” Sau đó vừa cười vừa đi ra ngoài.
Làm xong hết thảy việc này, nhóm phụ nhân xem náo nhiệt bên cạnh liền chờ không nổi.
Ở kia cười thúc giục cô dâu phát hỉ bánh, quả mừng.
Khuôn mặt Bào Tố Vân đỏ lên, vội vàng bảo Dương Hoa Châu cầm một cái tay nải màu đỏ cuốn bên trong giường lại đây.
Mở ra, từ bên trong lấy hỉ bánh, từng cái phân cho phụ nhân cùng bọn nhỏ trong phòng.
Mọi người nhận được hỉ bánh, quả mừng, lại cười cợt một phen, vui mừng tan đi làm việc của chính mình.
Lão Dương bọn họ uống xong trà của tân tức phụ, đã sớm đi tiền viện chiêu đãi khách khứa.
Bên này, Đàm thị cũng mang theo một nhóm tức phụ chuẩn bị rời đi.
Dương thị đột nhiên kéo nhi tử Dương Vĩnh Bách của bà ta lại đây.
Dương Nhược Tình nhìn đường đệ này.
Khoảng mười mấy tuổi, hàng năm đi theo nhị bá bọn họ ở trấn trên.
Nhưng lớn lên bộ dạng lại dáo dác, lấm la lấm lét, đen thui.
Không giống Nhị thẩm, cũng không giống nhị bá.
Dương thị túm Dương Vĩnh Bách đi qua bên kia giường tân hôn, ồn ào: “Lại đây để cho tân nương tử sờ sờ con, con sẽ lớn tốt hơn!”
Bên kia, Bào Tố Vân đem Dương Vĩnh Bách chiêu tới trước mặt.
Nâng lên cánh tay trắng nõn, hướng trong miệng Dương Vĩnh Bách làm bộ sờ soạng.
Đang muốn rút tay lại, Dương Vĩnh Bách đột nhiên há mồm cắn một cái.
“Ai da……”
Bào Tố Vân đau đến hít hà một hơi.
Dương Vĩnh Bách lại hướng Bào Tố Vân làm cái mặt quỷ, xoay người nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng.
Dương thị vỗ tay, cười ha ha lên.
“Nam hài tử thật chắc nịch, một chút đều không sợ!”
Nói xong những lời này, Dương thị lắc mông cũng ra khỏi phòng, đi đưa hỉ bánh quả mừng cho Dương Vĩnh Bách.
Bên mép giường, Dương Hoa Châu nhìn trên mu bàn tay Bào Tố Vân hiễn rõ ràng dấu răng.
Có địa phương còn chảy ra cả máu như hạt châu, nam tử đau lòng đến mặt đều vặn vẹo.
“Đứa nhỏ này quá không hiểu chuyện, ta đi xách hắn trở về nhận lỗi với nàng!”
Dương Hoa Châu làm bộ muốn đi, bị Bào Tố Vân ngăn lại.
“Bỏ đi, tiểu hài tử không hiểu chuyện, không quan trọng.”
Bào Tố Vân ôn nhu cười, khuyên nhủ.
Dương Hoa Châu vẫn nhăn chặt mày.
Nếu là bình thường, hắn chắc chắn sẽ không buông tha tiểu tử kia .
Nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, nháo lên, Tố Vân không xuống đài được.
Dương Hoa Châu đành nhịn.
Rất nhanh, Dương Hoa Châu cũng bị kêu đi tiền viện chiêu đãi khách nhân.
Bên ngoài phòng tân hôn, ngoại trừ mấy tiểu hài tử, những người khác đều đi ra ngoài bận việc.
Bào Tố Vân nghiêng thân ngồi bên cạnh giường.
Nâng cái tay bị cắn lên, nhìn nhìn.
Phụ nhân nhẹ nhàng nhíu mi.
Một ngụm vừa rồi, dùng sức không nhỏ đâu.
Một chút đều đã chút sưng đỏ, ai!
Phụ nhân ngồi ở kia, ánh mắt nhìn tới mấy tiểu hài tử chơi ở ngoài cửa.
Có chút thất thần.
Không hiểu được Đại Bảo bây giờ đang làm gì?
Có ăn cơm trưa không?
Đợi lát nữa tỉnh lại, không tìm thấy nàng, có thể khóc nháo hay không?
Tẩu tử lại đến giáo huấn hắn đi?
Nghĩ vậy, hốc mắt Bào Tố Vân liền đỏ, có hạt nước mắt muốn rơi xuống.
Ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nàng vội vàng nghiêng mặt đi, lau khóe mắt ướŧ áŧ.
Khi quay mặt lại, một bóng người đã vào phòng.
“Ngũ thẩm.”
Dương Nhược Tình cười ngâm ngâm lại đây, trong tay còn cầm một cái bình nhỏ.
“Đây là dược bôi vết thương, thẩm thoa một chút đi.”
Nàng nói, đem nắp bình mở ra đưa tới.
Một cỗ mùi dược liệu nhàn nhạt bay vào hơi thở của Bào Tố Vân.
Tim phụ nhân ấm lại.
“Tình Nhi, đa tạ cháu.”
Nàng thấp giọng nói, dùng ngón tay vê một chút, nhẹ bôi trên miệng vết thương.
Cảm giác mát lạnh từ từ lan tỏa.
Hòa tan chỗ đau vừa rồi.
“Như thế nào? Thẩm có thấy thoải mái hơn một ít không?” Dương Nhược Tình hỏi.
Bào Tố Vân cười: “Khá hơn nhiều!”
Dương Nhược Tình gật gật đầu.
“Thế ngũ thẩm ngồi nghỉ ngơi đi, cháu đi ra ngoài trước.” Nàng nói.
Bào Tố Vân lại gọi nàng lại.
“Tình Nhi, nếu cháu không vội, có thể ngồi lại nói chuyện với ta một lúc được không?”
Nhìn đáy mắt Bào Tố Vân lộ ra một tia năn nỉ, Dương Nhược Tình sảng khoái đáp ứng.
Nàng ngồi ở trên ghế.
Uống trà, ăn hỉ bánh, kẹo mừng, quả mừng, bồi Bào Tố Vân.
Hai người câu được câu không nói chuyện.
Dương Nhược Tình lý giải Bào Tố Vân thân là một cô dâu.
Cáo biệt bào gia thôn đã sinh trưởng hai mươi năm, gả đến thôn Trường Bình.
Hoàn cảnh lạ lẫm, khẳng định sẽ trải qua một đoạn thời kỳ thích ứng làm quen.
Cho nên trong nội dung nói chuyện phiếm, nàng cố ý vô tình nói đại khái tình huống của thôn Trường Bình bên này cho nàng nghe.
Hy vọng có thể giúp nàng sớm ngày dung nhập vào hoàn cảnh mới này.
“Đúng rồi ngũ thẩm, bà mối không phải có hai vị sao? Sao chỉ thấy Chu bà mối mà không gặp Lạc bà mối vậy?”
Dương Nhược Tình hỏi.
Lạc bà mối, chính là tiểu cô của Lạc Phong Đường, Lạc Đại Nga.
Bào Tố Vân nói: “Lạc bà mối ban đầu muốn tới, nhưng đêm qua đột nhiên bị bệnh nên không đi được. Là nam nhân của bà thay thế bà tới.”
“A!”
Dương Nhược Tình gật gật đầu.
Lâm thời bị bệnh?
Ha hả……
Chỉ sợ là trộm thịt, cá, trứng gà và gạo của Lão Lạc gia, bây giờ không dám đi lại đây đi?
Bà ta nếu sau này không bao giờ đi lại đây, thì ngược lại cũng coi như là tạo hóa của Đường Nha Tử!
……
Phía trước châm ngòi đốt pháo lần thứ hai, bắt đầu tiệc rượu.
Dương Nhược Tình đi vào phòng bếp giúp đỡ Tôn thị.
Bào Tố Vân đi theo Dương Hoa Châu đến tiền viện kính rượu từng bàn, gọi là ‘đến thăm’.
Mọi người ăn một phen, một bữa tiệc rượu ăn gần hơn một canh giờ mới kết thúc.
Nhóm người đưa dâu của Bào gia bên kia vọt tới phòng tân hôn.
Đại ca của Bào Tố Vân ợ một cái, vỗ bả vai Dương Hoa Châu.
“Muội phu tốt, muội tử ta sau này liền giao cho đệ!”
“Nàng xưa nay tính cách mềm mại, nhưng thật ra là người rất cần mẫn.”
“Đệ nhớ che chở nhiều cho nàng, đừng để cho người khác ức hϊếp nàng!”
Dương Hoa Châu gật đầu liên tục: “Đại ca yên tâm, đệ nhất định sẽ chiếu cố tốt cho Tố Vân.”
Bào gia đại ca lại nói: “Nếu muội tử này của ta có nơi nào làm được không tốt, đệ cũng nhiều bao dung thêm, tức phụ sao, cưới trở về là để thương, đúng không?”
“Đúng đúng đúng, đại ca nói rất đúng!” Dương Hoa Châu nói.
Bào gia đại ca sau đó mới yên tâm, tiếp đón thôn dân Bào gia chuẩn bị nhích người trở về.
Dương Hoa Châu xách theo vài cái tay nải đi đằng sau.
Bên trong tay nải đều là quà tặng.
Bào Tố Vân lúc này đột nhiên gọi đại ca nàng một tiếng, bước nhanh chạy tới.
Nàng đem ca nàng túm đến một bên, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt xoay tròn.
“Ca, ca nhớ bảo tẩu tử đối xử với Đại Bảo tốt một chút, hài tử còn nhỏ, đừng động một chút liền đánh, sẽ dọa hắn sợ……”
Bào Tố Vân đè thấp âm thanh nói.
Biểu tình của Bào gia đại ca có hơi chút phức tạp.
Hắn vỗ vỗ vai Bào Tố Vân: “Huyết mạch của Bào gia chúng ta, ca ca chắc chắn sẽ che chở.”
“Hảo muội tử, lão ngũ là người không kém, muội hãy yên ổn sinh hoạt tại đây.”
“Ngày mai, ta bảo tẩu tử của muội mang Đại Bảo lại đây làm khách.” Hắn nói.
Bào Tố Vân gật đầu: “Ca nhớ kỹ, nhất định phải mang đến nhé!”
Lần thứ ba đốt pháo là tiễn khách.