“Thích ngươi, nàng là thật sự rất, rất, rất thích ngươi. Dù cho chỉ là một câu nói khi tức giận của ngươi, nàng cũng nguyện ý vì ngươi mà đi tìm chết.”
“Ngươi nói rất đúng, đổi lại nếu nàng bị một phu quân điên ngốc quấn lấy, cũng sẽ không vui vẻ, cũng sẽ trốn.”
“Cho nên, hành vi trước đây của ngươi, nàng đã sớm tha thứ cho ngươi, đã sớm không hề so đo.”
“Chờ một chút……”
Mộc Tử Xuyên đột nhiên lên tiếng đánh gãy lời Dương Nhược Tình nói.
“Vì sao ngươi lại dùng từ ‘nàng’? Từ trước hoặc là hiện tại, kia không đều không phải là ngươi sao?”
Hắn nghi hoặc hỏi.
Dương Nhược Tình ngẩn ra.
Nàng là cố ý dùng từ ‘nàng’.
Nói thay lời của linh hồn đã qua đời kia.
“Lần đó, ta chết đi sống lại, điên bệnh cũng khỏi.”
Nàng giải thích.
“Việc này đối với ta mà nói, là trọng hoạch tân sinh. Cho nên, từ trước là từ trước, hiện tại là hiện tại.”
“Dương Nhược Tình thích ngươi, đã không còn nữa.”
“Hiện tại, Dương Nhược Tình đứng ở trước mặt ngươi, là một Dương Nhược Tình mới tinh.”
“Ngoại trừ thân thể cùng thân phận này vẫn là bộ dáng trước kia, những cái khác đều là mới.”
“Ngươi có hiểu không?” Nàng hỏi.
Biểu tình Mộc Tử Xuyên phức tạp nhìn nàng, như là đang nỗ lực hút vào những lời nói thâm ảo kia của nàng.
“Ta có hiểu hay không không quan trọng.” Hắn nói.
“Không quan tâm ngươi là mới hay là cũ, ta đều muốn biết, ta hiện tại đối với ngươi tốt, có còn kịp không?” Hắn hỏi.
Dương Nhược Tình có hơi chút không biết nên khóc hay nên cười.
“Mộc Tử Xuyên, ngươi không cảm thấy những lời này của ngươi hỏi thực buồn cười sao?” Nàng nói.
“Nếu ta không nghe lầm, quá mấy ngày nữa nương ngươi sẽ phái bà mối tới nhà nhị bá ta để cầu hôn.”
“Ngươi muốn cưới đường tỷ của ta, còn cùng ta nói những lời này? Lòng ngươi quá tham đi?” Nàng hỏi.
Mộc Tử Xuyên lắc đầu.
Tình thế cấp bách, hắn thiếu chút nữa đã đem tính toán ‘giả cầu thân’ của mẫu thân cùng bà ngoại hắn nói ra.
Suy nghĩ một chút, hắn vẫn quyết định nhịn xuống.
“Cầu thân, là ý tứ của nương ta, cùng ta không có quan hệ!” Hắn nói.
“Dương Nhược Lan là con dâu mà nương ta nhìn trúng.”
“Nhưng người mà chính ta vừa ý, là Dương Nhược Tình ngươi!”
Nghe hắn thông báo một cách có khí phách, Dương Nhược Tình càng buồn cười.
“Bàn chải đánh răng và nam nhân, ta không cùng người khác xài chung.”
Nàng nói.
“Còn có, ta không thích ‘nương bảo’, là nam nhân liền phải có tư tưởng của chính mình.”
Cùng một nửa kia chung chăn ngủ cả đời người, là chính mình, mà không phải nương.
Cảm giác của chính mình mới là quan trọng nhất.
Nhưng Mộc Tử Xuyên lại nhíu mày, hiển nhiên không ủng hộ cách nói của Dương Nhược Tình.
“Thân thể, da tóc đều do cha mẹ cho, đương kim Thánh Thượng thậm chí còn lấy hiếu trị thiên hạ.”
“Ta nghe theo nương ta an bài, đây là hiếu đạo. Huống chi, nam nhân tam thê tứ thϊếp, đây là chính thống!”
Dù cho không cưới Dương Nhược Lan, dù cho Tình Nhi ngươi làm chính thê.
Ngày nào đó ta bình bộ thanh vân, làm quan, làm chính trị, nhất định cũng phải thê thϊếp thành đàn!
Dương Nhược Tình từ lời này của Mộc Tử Xuyên, đã hiểu ý tứ hắn muốn biểu đạt.
Nàng không buồn bực.
Thật sự.
Tư tưởng của Mộc Tử Xuyên, đúng là tư tưởng chủ lưu của thời đại này.
Nam tôn nữ ti, nam nhân tam thê tứ thϊếp, nữ nhân chỉ phụ thuộc nam nhân.
Cho dù có thích, cũng chỉ là cho ngươi nhiều thêm một phần sủng ái mà thôi.
Không có khả năng vì ngươi mà từ bỏ, vì ngươi mà đánh vỡ quy củ.
“Mộc Tử Xuyên, vẫn là câu nói kia, ta cảm ơn phần tình cảm này của ngươi dành cho ta.”
“Nhưng mà ta không thể tiếp thu……”
“Là bởi vì Lạc Phong Đường?” Hắn hỏi.
Dương Nhược Tình trầm ngâm một lúc.
Mộc Tử Xuyên nói tiếp: “Hết thảy đều có biến số, Tình Nhi, chỉ cần ngươi nguyện ý cho ta một lời hứa hẹn, ta nguyện ý chờ!”
“Lạc Phong Đường, hắn dốt đặc cán mai, chú định phải cả đời kiếm ăn trong đất.”
“Nam tử như vậy, ngươi đi theo hắn sẽ không có ngày lành.”
“Các ngươi sớm muộn gì đều sẽ phải tách ra, ta tin tưởng phán đoán của chính mình!”
Hắn chắc chắn nói.
Dương Nhược Tình ngẩn ra.
Không rõ phần cường đại và tự tin này của Mộc Tử Xuyên là lấy từ đâu đến?
Còn nữa, có thể không cần mỗi lần nâng chính mình lên, còn nhân tiện dẫm thấp Lạc Phong Đường hay không?
Dương Nhược Tình lắc lắc đầu: “Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng, lúc trước ta từ hôn với ngươi, đã không tính toán quay về lối cũ.”
“Dù cho không có Lạc Phong Đường, ta cũng sẽ không theo ngươi.”
“Huống chi hiện tại có hắn, ta và ngươi liền càng không có khả năng!”
“Dù cho ngươi nguyện ý chờ, đồng ý làm lốp xe dự phòng, nhưng ta không cần!”
Mộc Tử Xuyên như bị sét đánh, thân thể lung lay kịch liệt.
Sách kẹp ở dưới nách, lạch cạch một tiếng rớt tới bên chân.
Hắn cũng không có đi nhặt.
Cả người đứng ở kia, cơ thể căng chặt, trên mặt mây đen giăng đầy.
Dương Nhược Tình làm lơ sắc mặt thay đổi của hắn, tiếp tục nói cho hết lời.
“Ngươi không hiểu Lạc Phong Đường, không rõ hắn là dạng người như thế nào.”
“Hắn cần lao, kiên định, thông minh. Còn có chí tiến thủ.”
“Hắn so với ngươi không hề kém hơn, hắn chỉ là thua ngươi ở trên vạch xuất phát mà thôi.”
“Nhưng ta tin tưởng, hắn sớm muộn gì cũng có một ngày làm ra một phen thành tựu. Ánh mắt Dương Nhược Tình ta xem người, chưa bao giờ sai!”
Mộc Tử Xuyên không hé răng, trầm mặc nhìn chằm chằm nàng.
Hắn thận trọng mín môi thành một đường thẳng, móng tay đâm vào thịt trong lòng bàn tay.
Đau quá!
“Hôm nay, ta đơn giản cùng ngươi nói rõ ràng.”
“Đại An bên kia, ngươi nếu là thật sự thưởng thức hắn, ta không ngại các ngươi lén lui tới.”
“Nếu ngươi không muốn tiếp tục tốn công phu trên người hắn, ngươi có thể không dậy.”
“Sang năm đầu xuân, ta sẽ đưa hắn đi học vỡ lòng. Cảm ơn ngươi nhiều ngày nay đã chiếu cố đệ đệ ta.”
Nói xong, nàng xoay người trở về thôn.
Dọc theo đường đi, Dương Nhược Tình luôn suy nghĩ chuyện này.
Nàng cảm giác, bởi vì lời này của chính mình, Mộc Tử Xuyên khẳng định sẽ không tiếp tục dạy Đại An.
Kiếp sống học trộm của Đại An coi như là kết thúc trước thời hạn.
Như vậy đối với Đại An, không thể nghi ngờ là một loại tổn thất.
Nhưng mà, nàng cũng không hối hận hành động của mình.
Nàng không muốn lừa gạt cảm tình của Mộc Tử Xuyên.
Không muốn gieo hy vọng cho hắn, để hắn càng đi càng xa.
Dù cho hắn đối với Đại An dốc túi tương thụ.
Nàng cảm kích hắn, nhưng lại không thể cho hắn thứ cảm tình mà hắn muốn!
Nếu kết cục chú định là phải làm cho hắn thất vọng mà về, chi bằng trước thời gian nói rõ ràng.
Rất nhanh nàng liền về đến nhà.
Trong phòng, Đại An đang ngồi bên cạnh bàn, vùi đầu viết nghiêm túc.
Dương Nhược Tình đi tới, Đại An vội vàng che lại trang giấy.
Dương Nhược Tình nói: “Đừng có che nữa, bí mật giữa đệ và Mộc Tử Xuyên, ta đã biết rồi.”
“A?”
Đại An ngạc nhiên.
Dương Nhược Tình ngồi xuống bên cạnh bàn, đem nội dung đối thoại giữa nàng và Mộc Tử Xuyên lúc trước, đại khái nói lại một lần cho Đại An nghe.
Đệ đệ này, tuy chỉ có tám tuổi.
Nhưng tâm tư so với hài tử cùng tuổi lại muốn thâm trầm, thành thục hơn.
Dương Nhược Tình biết hắn có thể nghe hiểu.
“Đại An, tỷ tỷ làm đệ bị tổn thất, xin lỗi!”
Nàng cuối cùng, mang theo một ít xin lỗi nói.
Đại An nghiêm túc nghe xong, lại nghiêm túc suy tư một hồi.
Sau đó, chân mày hắn giãn ra.
“Tỷ, đệ không trách tỷ.” Hắn nói.
“Kỳ thật đã nhiều ngày, đệ trộm học chữ cùng Tử Xuyên ca ca, trong lòng đệ cũng thực rối rắm.”
“Đệ rối rắm cái gì?” Dương Nhược Tình hỏi.
Đại An nói: “Đệ biết rõ Tử Xuyên ca ca dạy đệ, là vì hướng về phía tỷ tỷ.”