Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ

Chương 383: Thiết điều đều cạy không ra ( canh một )

Ánh mắt lão Dương xẹt qua khuôn mặt của ba người một nhà này.

Ông đã hiểu.

Đây là đã có sự thống nhất.

“Được rồi, ta đây cũng liền không miễn cưỡng! Tam tức phụ, ngươi ăn xong cơm tối liền tới tiền viện hỗ trợ, ta sẽ không tới thúc giục lần thứ hai.”

Nói xong những lời này, lão Dương đen mặt ra khỏi phòng.

Tiễn lão Dương đi, khí áp trong phòng nháy mắt lại khôi phục bình thường.

Tôn thị một bộ dáng lo lắng, sốt ruột.

“Chúng ta như vậy, thật sự được sao?” Nàng lẩm bẩm hỏi.

Từ trước, mỗi một lần Dương gia có đại sự gì, nàng đều ở bên trong bận việc.

Lần này, lại chỉ đứng ngoài cổ vũ, thật là có hơi chút không quen.

Dương Nhược Tình nói: “Có gì không được ạ? Trên đời này thiếu gì người.”

“Phụ nhân trong thôn chúng ta, người có thể chưởng muỗng nấu đại tiệc rượu có đầy.”

“Chỉ cần trả tiền công, kêu một lời liền có người tới.”

“Chỉ cần chủ nhân ra nguyên liệu nấu ăn, quyết định thực đơn, cho ngươi đến xử lý thỏa đáng, còn lo không khai được tiệc rượu sao?”

Dương Nhược Tình bĩu môi nói.

Nói một ngàn, nói một vạn lời, lão Dương kéo xuống mặt mũi lại đây kêu Tôn thị chưởng muỗng.

Là vì tiết kiệm mấy đồng tiền công mà thôi.

“Nếu không phải ngày mai là đại hỉ thành thân của ngũ đệ, thì dù cho chỉ làm trợ thủ anh cũng không cho em đi!”

Dương Hoa Trung nói thêm.

Tôn thị thở dài, không hé răng.

Bà cũng không nghĩ đi qua nha.

Giáo huấn lần trước, bà vẫn còn nhớ.

Nhưng Ngũ đệ thành thân, nam nữ già trẻ trong tộc đều đến đây.

Nam nhân hỗ trợ đãi khách, các nữ nhân phản ứng sau bếp.

Đây là quy củ do tổ tiên truyền lại.

Huống chi, tam phòng cùng Dương gia không chỉ có quan hệ là người cùng tộc nhân.

“Không có việc gì, trợ thủ không mệt.”

Tôn thị nói.

Phụ nhân nhìn về phía Dương Hoa Trung, dặn dò ngược lại: “Người cần đáng quan tâm là anh, ngày mai anh phải đi tiền viện đãi khách, trên bàn tiệc nhớ uống ít đi mấy chung, uống rượu không tốt cho thân thể.”

“Ừ, em cũng vậy, ở hậu viện đừng có việc gì cũng ôm vào lòng.”

Dương Hoa Trung cũng dặn dò Tôn thị.

Nhìn hai vợ chồng, ngươi dặn dò ta, ta quan tâm ngươi.

Khóe miệng Dương Nhược Tình trừu xuống.

Sao chính mình có cảm giác như đang làm bóng đèn vậy?

“Cha, nương, Đại An đâu?”

Dương Nhược Tình đột nhiên hỏi.

Tôn thị hồi phục lại tinh thần.

“Tiểu An ở trong phòng ngủ, Đại An trước khi con vào phòng còn ở đây viết viết, vẽ vẽ. Sao nháy mắt đã không thấy tăm hơi?”

Phụ nhân nói.

Dương Nhược Tình nói: “Để con đi tìm xem, có lẽ là ở trong phòng kia.”

Ngay sau đó, nàng đi vào phòng mình.

Tiểu An đang nằm ở trên giường nàng, ngủ ngon lành.

Vẫn không thấy thân ảnh Đại An.

Dương Nhược Tình kinh ngạc.

Sau đó mới hậu tri hậu giác ý thức được, Đại An đã nhiều ngày nay luôn xuất quỷ nhập thần.

Hôm qua, ngày hôm trước, ngày hôm trước nữa……

Giống như đều là ở thời điểm này không thấy bóng dáng đâu, chờ đến giờ ăn cơm trưa sẽ lại xuất hiện.

Tiểu tử này, đang làm cái gì vậy?

Đứng ở đầu ngõ, đang cân nhắc nên đi phương hướng nào tìm hắn, thì đúng lúc bên kia giao lộ, hắn liền xuất hiện.

Nện bước nhẹ nhàng, khóe môi hồng nhạt nhếch lên vui vẻ.

Mặt mày hớn hở, một bộ dáng tâm tình rất tốt.

……

Đại An đi đường, trong đầu vẫn luôn ôn tập lặp đi lặp lại nội dung vừa học được.

Không lưu ý, đột nhiên đυ.ng vào một người.

Hắn xoa cái mũi, lui một bước về phía sau, ngẩng đầu.

Chỉ thấy tỷ tỷ một khuôn mặt hổ đang đứng ở đầu ngõ.

Chống tay bên hông, khí thế rào rạt nhìn chằm chằm hắn.

Đại An sửng sốt, ngay sau đó nhoẻn miệng cười.

“Tỷ, sao tỷ lại đứng ở đây vậy? Không lạnh sao?” Hắn hỏi.

“Lời này ta nên hỏi đệ mới đúng.” Dương Nhược Tình nói.

“Trời lạnh như vậy, đệ không ở nhà ngồi sưởi trong thùng ấm, mà lại chạy đi đâu?” Nàng hỏi.

Đại An ngẩn ra.

Ánh mắt lập loè một phân, ngay sau đó không nhanh không chậm nói: “Nga, đệ ở trong phòng có hơi chút buồn chán, liền ra ngoài đi một chút.”

“Nhìn xem thôn trang, phòng ốc, sân, con chó, con mèo, còn có cây phong già……”

“Tìm kiếm cảm giác để vẽ tranh……”

Hắn ngửa đầu, một bộ dáng vô cùng dư vị.

Vẻ mặt Dương Nhược Tình hồ nghi.

Đột nhiên, nàng giơ tay lên, một phen nhéo tai Đại An.

“Tiểu tử thúi, lừa dối tỷ tỷ của đệ sao?”

Nàng cố ý hung ba ba nói.

“Ánh mắt lập loè, hô hấp hỗn loạn, khẳng định là đang nói dối!”

“Mau nói, đệ đã nhiều ngày lén lút chuồn ra ngoài làm cái gì?”

“Chẳng lẽ là vừa mắt tiểu cô nương nhà ai, nên lén chuồn đi gặp mặt?”

Đại An ấn tay Dương Nhược Tình, đau đến hút khí lạnh.

Lời nói của nàng, làm hắn dở khóc dở cười.

“Tỷ, tỷ nói cái gì vậy, đệ mới tám tuổi……”

“Hừ!”

Nàng cắt đứt lời hắn nói.

“Anh hùng không hỏi đường ra, lưu manh không hỏi số tuổi. Thành thật công đạo, thích khuê nữ nhà ai?”

“Báo tên nàng ra đây, dám thông đồng đệ đệ của ta, tiểu hồ ly tinh, ta phải chỉnh chết nàng!”

Đại An hắc tuyến đầy đầu .

Nhưng hắn vẫn cắn chặt răng không chịu mở miệng.

Một phen thẩm vấn bức cung xuống dưới, Dương Nhược Tình đành nhụt chí.

Tiểu tử này, mềm cứng không ăn, ngũ độc không xâm nhập.

Cái miệng này kín mít, cạy không ra.

Tuy nhiên, hết thảy đều không thể làm khó được nàng.

Không nói đúng không? Sau này nàng sẽ theo dõi.

Không có gì là Dương Nhược Tình nàng không trị được.

……

Buổi trưa sau khi ăn xong, Dương Nhược Tình đi một chuyến đến nhà Lạc Phong Đường.

Nhà ở của Lạc Phong Đường đã lợp mái.

Nhưng hai người bọn họ vẫn ở trong tạp phòng.

Lạc Phong Đường đã nhiều ngày nay vẫn luôn vội vàng đánh chế gia cụ.

Nàng thừa dịp có chút thời gian nhàn rỗi, sẽ đi qua nhìn xem tiến trình đánh chế gia cụ như thế nào.

Trong sân nhà Lão Lạc gia đặt một chiếc ghế dài.

Trên chiếc ghế dài đặt một tấm ván gỗ.

Lạc Phong Đường đang ngồi ở trên một mặt của ghế dài, trong tay cầm cái bào đang bào tấm ván gỗ kia.

Bào trong chốc lát, liền đem tấm ván gỗ cầm lên, để dưới ánh sáng mặt trời nheo mắt lại nhìn.

Sau đó, lấy ống mực màu đen và thước đo ở bên cạnh, đánh dấu đường cong ở góc của tấm ván gỗ kia.

Vùi đầu tiếp tục bào.

Ở bên chân hắn, bày rất nhiều tấm ván, đầu gỗ, hình dạng lớn nhỏ không giống nhau.

“Đường Nha Tử!”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa sân.

Liền thấy nàng cười ngâm ngâm từ bên ngoài tiến vào.

Trong mắt hắn lộ ra một tia vui mừng, vội vàng buông đồ trong tay xuống, đi về phía nàng.

“Tình Nhi, sao ngươi có thời gian rảnh để đến đây vậy?” Hắn hỏi.

“Nhà ta đang không có việc gì.” Nàng nói.

“Ngũ thúc của ngươi sáng mai sẽ thành thân, ta còn cho rằng ngươi sẽ bận nhiều ngày……” Hắn nói.

Nàng bừng tỉnh, cười cười, giơ hai tay ra.

“Đó là việc của người lớn, không quan hệ gì đến ta.”

“Ta đến xem ngươi đánh chế gia cụ đến đâu rồi.” Nàng nói.

Lạc Phong Đường nói: “Tấm ván gỗ đã bào xong rồi, chỉ cần đóng đinh nữa là hoàn thành.”

Dương Nhược Tình gật gật đầu, nhấc chân đi đến một đống bán thành phẩm ở phía trước.

Ánh mắt đảo qua mọi nơi, âm thầm gật đầu.

Không tồi, không tồi, đều chiếu theo bản vẽ của nàng để đánh chế.

Kích cỡ, ngoại hình, thậm chí từng góc cạnh, hắn đều xử lý thật sự đúng chỗ.

Có một ít chi tiết nhỏ, nàng không nghĩ tới, hắn cũng suy xét thêm.

“Tình Nhi, ngươi nhìn xem, có giống bản vẽ của ngươi không?”

Hắn đi đến, hỏi.