Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ

Chương 382: Chuyện này phiên không được thiên! ( canh bốn )

Dương Nhược Tình vỗ bộ ngực: “Chắc chắn nha!”

“Vậy, nương liền thử xem?”

“Nương cứ việc cắt, các việc khác cứ bao ở trên người con!”

Việc có thể kiếm ra tiền, một cái đều không thể buông tha.

Tuy rằng giấy cắt cũng như hàng tre trúc, đồ đan bằng liễu của Dương Hoa Trung đều là vốn nhỏ, nguồn thu vào thấp.

Nhưng dù ít cũng là tiền!

Của cải, còn không phải là từng giọt, từng giọt như vậy tích cóp lên sao!

Chủ ý quyết định, người một nhà tính toán chờ Dương Hoa Châu thành thân xong liền xuống tay làm việc này.

Lão Dương chắp tay sau lưng vào phòng.

Từ ngày xảy ra chuyện Dương Hoa Mai cùng Vượng Tài, lão Dương lại đây cãi cọ một hồi với Dương Hoa Trung.

Vài ngày sau, ông cũng chưa lại bước vào tam phòng nửa bước.

Bây giờ đến đây……

Dương Nhược Tình suy đoán tám phần là có quan hệ với việc thành thân ngày mai của Dương Hoa Châu.

Nàng cũng lười đến châm trà cho lão Dương, ở kia giúp Tôn thị gấp giấy đỏ, cũng không ngẩng đầu lên.

Bên kia, Tôn thị cùng Dương Hoa Trung nhìn thấy lão Dương tiến vào.

Tôn thị vội vàng buông đồ trong tay xuống, có hơi chút câu nệ đứng lên.

“Cha, cha đã đến rồi……”

Tôn thị hướng lão Dương tiếp đón.

Lão Dương nhỏ giọng lên tiếng.

Nhìn Tôn thị đang cắt giấy đỏ, trên mặt lão Dương lộ ra một tia vui vẻ.

Hướng Tôn thị gật gật đầu: “Ngươi cứ vội việc của ngươi, ta cùng lão tam nói mấy câu.”

Tôn thị rũ tay đứng ở một bên.

Ánh mắt lão Dương rơi xuống trên người Dương Hoa Trung.

Dương Hoa Trung ngồi ở chỗ kia, không có đứng dậy.

Nam tử banh mặt, mân mê giấy cắt chữ trong tay, mí mắt cũng không nâng lên dù chỉ một chút.

Lão Dương nhíu mày, thở dài một hơi.

Tôn thị ngồi trở lại ghế, đôi mắt liếc nhìn Dương Hoa Trung.

“Cha hiểu được trong lòng con còn nghẹn hỏa, trách cha bất công.”

“Tiểu An bị thương, nguyên nhân là do Mai nhi.”

“Đã nhiều ngày nay, ta đều giáo huấn nàng.”

“Đối với tôn tử Tiểu An này, ta làm gia gia, trong lòng cũng thấy vô cùng hổ thẹn!”

“Nhìn thấy vết thương trên trán của hài tử, trong lòng ta cũng chịu không nổi.”

“Nhưng sự tình đều đã xảy ra, ta còn có thể làm như thế nào đâu? Tình nha đầu cũng đã đánh tiểu cô của nàng, con chó cắn người cũng đã bị làm thịt!”

“Lão tam a, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, chuyện này chúng ta hãy quên đi, được không?”

Lão Dương bô bô nói xong một đống lớn, vẻ mặt khẩn thiết nhìn Dương Hoa Trung.

Dương Hoa Trung sau đó mới ngẩng đầu lên.

Biểu tình của nam tử phức tạp nhìn lão Dương.

“Dương Hoa Trung con không phải là người keo kiệt, thù dai, nhưng người bị đánh là nhi tử của con.”

“Người đả thương nhi tử con, lại là muội tử của con.”

“Tình Nhi đánh tiểu cô nàng, con mới chịu đựng không tiến lên động thủ.”

“Cha à, chuyện này không quên được!” Ông nói.

Chân mày lão Dương cau lại.

“Vậy con muốn như thế nào, mới đồng ý bỏ qua chuyện này?”

Lão Dương hỏi.

“Chẳng nhẽ chỉ vì Mai nhi cùng Tiểu An náo loạn không thoải mái, lại khiến cho chúng ta cũng đoạn tuyệt quan hệ phụ tử?”

Lời này có chút nặng, Dương Hoa Trung nghe xong cũng nhíu mày lại.

“Cha, người có thể đừng luôn lấy việc này tới áp con, được không?”

Dương Hoa Trung nói.

“Cha hôm nay lại đây, nếu là vì muốn nói chuyện hôn sự của Ngũ đệ, vậy con mời cha ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện.”

“Cha nếu hôm nay lại đây là vì làm người điều giải, để chúng con không ghi hận Mai nhi.”

“Vậy cha vẫn đừng phí lời.”

“Mai nhi đã nhiều lần đem Tiểu An nhà con đánh đến đổ máu.”

“Muội tử tàn nhẫn, độc ác, đến chết cũng không chịu hối cải như vậy, Dương Hoa Trung con không có!”

Nghe lời này của Dương Hoa Trung, đáy mắt lão Dương lộ ra vài tia bi thương.

“Ai!”

Hắn thở dài một hơi, trầm mặc.

Dương Hoa Trung cũng cúi đầu tiếp tục mân mê giấy cắt.

Đề tài Dương Hoa Mai hiện tại là cấm kỵ.

Nói đến chuyện này, chính là tự tìm không thoải mái.

Hai cha con đều trầm mặc.

Tôn thị cùng Dương Nhược Tình cũng không hé răng.

Nếu đổi lại là trước đây, Tôn thị chắc chắn sẽ phân phó Dương Nhược Tình châm trà cho lão Dương.

Hoặc là chính mình sẽ trước tiên liền phủng trà lại đây.

Nhưng lúc này, bà không nhúc nhích.

Dương Nhược Tình tự nhiên liền càng bất động.

Lão Dương nhìn quanh mọi nơi, cảm nhận rõ ràng đãi ngộ lạnh lùng này.

Ông cũng biết sự việc lần trước đã hoàn toàn làm rét lạnh tâm của người tam phòng.

Lão nhân lại thở dài một hơi.

“Chúng ta nói chuyện hôn sự của lão ngũ đi!”

Lão Dương lại lần nữa lên tiếng, đem đề tài dẫn hướng về phía việc này.

“Các huynh đệ con, năm người thành thân, ta phải xử lý sự việc công bằng.”

“Tiệc rượu lần này sẽ mời toàn thôn.”

“Chiếu số lượng khách khứa của năm trước, lại tính thêm thân thích bằng hữu cùng nhóm người Bào gia bên kia.”

“Đại khái có khoảng sáu bàn.”

Lão Dương tính toán, Dương Hoa Trung cũng lại lần nữa ngẩng đầu lên nghiêm túc nghe.

“Nương con thân thể không tốt, gần đây lại tái phát bệnh hai lần.”

“Việc của phòng bếp này, ta muốn để cho tam tức phụ tới diễn chính.”

Lão Dương vừa dứt lời, Tôn thị bên cạnh liền nhạ một tiếng.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tôn thị.

Trên mặt lão Dương mang theo ý tứ tán thưởng nói: “Người tài giỏi thường nhiều việc, tam tức phụ à, lúc này còn phải có con tới chưởng muỗng mới được.”

“Đồ ăn mà con làm, hơn hẳn mấy chị em dâu kia. Khiến cho Dương gia ta nở nang mặt mũi!”

Trên mặt Tôn thị bài trừ ra một nụ cười: “Cha, ngài cũng quá đề cao con rồi, nhị tẩu cùng Tứ đệ muội các nàng, đều không kém.”

Lão Dương xua xua tay: “Đừng đề tới hai người các nàng, một người chết lại, một người bán hư, hai người đều trốn tránh không trở về thôn.”

“Hôm nay ta đã bảo Vĩnh Tiến đi thúc giục bọn họ.”

“Cha, con……”

Tôn thị ngập ngừng, lời nói vừa mới nổi lên, đã bị lão Dương đánh gãy.

“Vợ lão tam, con đừng chối từ. Con yên tâm, lần này ta sẽ bảo nương con uỷ quyền cho con, việc trong phòng bếp kia toàn bộ do con định đoạt!”

“Sau này bọn nhỏ đi qua ăn cơm, ăn đồ ăn gì, cũng do con định đoạt, ta không để cho nương con can thiệp vào!”

Lão Dương rất là dũng cảm nói.

Tôn thị vẫn vẻ mặt khó xử, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Dương Hoa Trung cùng Dương Nhược Tình.

Dương Hoa Trung vội nói: “Cha, cất nhắc của cha, chúng con lĩnh tâm.”

“Nhưng nương Tình Nhi thân mình không tốt, đứng lâu sẽ bị đau hông, cánh tay cũng đau.”

“Nàng ở bên cạnh làm trợ thủ còn được, chứ chưởng muỗng là thật không thể, cầu cha thông cảm cho!”

Nghe hai vợ chồng đầy miệng cự tuyệt, lão Dương rất là không vui.

“Còn có phải người một nhà hay không? Lão ngũ kết hôn là đại hỉ sự như vậy, các sao ngươi cứ ra sức khước từ? Thật là đen đủi!”

Lão nhân nói, đen mặt ngồi ở kia.

Dương Hoa Trung cùng Tôn thị hai mặt nhìn nhau, hai người đều trướng đến đỏ mặt.

Lại cũng không nhả ra.

Hai bên giằng co.

Dương Nhược Tình thanh thanh giọng nói, đến phiên chính mình lên đài.

“Lâm trận đổi tướng, kia mới là thật sự đen đủi.”

Nàng nói.

“Lần trước nương cháu đi qua chưởng muỗng, trở về đau hông đến đứng không dậy nổi, phải nằm trên giường suốt hai ngày liền.”

“Đó chỉ mới có hai bàn rượu và thức ăn, lần này đến tận sáu bàn liền, buổi tối còn có nữa.”

“Ngày hôm sau các nữ quyến Bào gia lại qua đưa ‘dầu chải đầu’, lại thêm hai bàn.”

“Không phải nương cháu không tiếp việc này, mà thật sự là có dư lòng nhưng lực lại không đủ.”

“Nhìn việc cắt giấy này xem, nương cháu có thể đảm nhiệm, ngũ thúc đem giấy lại đây, nương cháu liền vui mừng đồng ý phải không?”

“Thế nhưng việc phòng bếp kia, nương cháu nhiều nhất cũng chỉ có thể làm trợ thủ, bóc vỏ tỏi, vỏ gừng gì đó. Còn việc chưởng muỗng ư? Gia gia vẫn nên thỉnh cao nhân khác đi!” Dương Nhược Tình nói.