“Cha Mai Nhi, ông vừa nói lời kia là có ý gì? Mai Nhi và Vượng Tài làm sao? Sao tôi nghe không rõ?”
Đàm thị hỏi.
Dương Hoa Mai chu miệng, vẻ mặt tỏ ra ủy khuất.
“Cái gì nha? Cha toàn nói bừa.”
Dương Hoa Mai nói.
Tuy nhiên, ánh mắt né tránh rõ ràng kia lại trốn không thoát mắt Đàm thị.
Trong lòng Đàm thị căng thẳng.
“Mai Nhi, con thành thật nói cùng nương, con và Vượng Tài làm sao?” Đàm thị truy vấn.
Dương Hoa Mai bị buộc đến không biện pháp.
Ấp úng nói: “Cũng không có gì, chỉ là nếu có đồ ăn ngon, con ăn một nửa sẽ phân cho nó một nửa.”
“Ban đêm sợ nó lạnh, sẽ đem nó ôm đến trong ổ chăn cùng nhau ngủ……”
Con chim nhỏ của Vượng Tài chơi rất vui.
Còn có thể tự mình biến dài biến ngắn!
Đàm thị nhìn con gái của mình, trên mặt lão thái thái lộ ra vẻ lo lắng, sốt ruột.
Lăn lộn một ngày, cuối cùng cũng qua.
Mấy ngày tiếp theo, mọi người đều ngừng nghỉ.
Nên dưỡng thương thì dưỡng thương, nên dưỡng bệnh thì dưỡng bệnh.
Không có Vượng Tài ở kia truy mèo, đuổi gà, tiền viện an tĩnh hơn rất nhiều.
Loại nhật tử an tĩnh này vẫn luôn liên tục đến mùng 6 tháng chạp.
Tối mùng sáu, Dương Hoa Châu tới hậu viện tam phòng nói chuyện.
“Mai là mùng bảy, cha cho đệ 50 văn tiền, bảo đệ đưa Tố Vân đi lên trấn trên cắt mấy bộ y phục mới.”
Trong phòng, Dương Hoa Châu phủng bát trà, vui rạo rực nói.
Mùng tám liền phải thành thân, nam tử đã nhiều ngày thần thái sáng láng, ra ra vào vào đều mang theo khuôn mặt tươi cười.
Nếu không phải lục muội Dương Hoa Mai ở đối diện vẫn luôn khóc sướt mướt, Dương Hoa Châu đều tưởng lên tiếng hát ca.
Nghe Dương Hoa Châu nói, vợ chồng Dương Hoa Trung cùng Tôn thị đều thật cao hứng.
Dương Hoa Trung nói với Dương Hoa Châu : “50 văn tiền đủ không? Nếu không tam ca ta lại tài trợ cho đệ một ít nhé?”
Dương Hoa Châu liên tục lắc đầu.
“Vậy là đủ rồi!”
“Lần này cha bán một mẫu ruộng nước nhị đẳng, được bốn lượng bạc.”
“Ba lượng bạc nạp màu, dư lại một lượng bạc để làm tiệc rượu.”
“50 văn tiền là để cắt thêm y phục mới!”
Dương Hoa Châu đem số lượng kỹ càng tỉ mỉ báo một lần.
Dương Nhược Tình ở bên cạnh âm thầm gật đầu.
Lão Dương làm hết thảy chuyện này, tuy rằng ở bên trong cũng có ý muốn xử lý sự việc thật công bằng.
Nhưng càng nhiều, lại là vì cố kỵ mặt mũi Dương gia.
Chết vì sĩ diện.
Nhi tử đón dâu, là chuyện mà cha mẹ nên nhọc lòng.
Hôn lễ, hỉ yến keo kiệt lại sợ người ngoài chọc cột sống.
Bên kia, Dương Hoa Châu nói tiếp: “Đệ nghe cha nói, chờ Tố Vân vào cửa, lão Mộc gia bên kia sẽ phái bà mối tới chính thức cầu hôn.”
Dương Hoa Trung hỏi: “Chuyện của Mai Nhi còn chưa có định, hôn sự của Lan nhi liền định trước sao?”
Dương Hoa Châu đè thấp âm thanh: “Mai Nhi đã làm cho Vương Xuyên Tử phỏng thành như vậy, hôn sự kia tám phần là thất bại rồi.”
“Lão Vương gia bên kia chậm chạp không tỏ thái độ, cha mẹ bên này cũng không hề đề việc liên hôn này, hai bên sợ là cũng không còn tâm tư kia.” hắn nói.
Dương Hoa Trung cùng Tôn thị liền không hỏi nhiều.
Bởi vì nhớ thương chuyện ngày mai đi trấn trên cắt y phục mới.
Dương Hoa Châu chỉ ngồi thêm một lát, sau đó liền đứng dậy đi về.
Tôn thị ở kia múc nước rửa chân cho Dương Hoa Trung.
Dương Nhược Tình bưng nước ấm tới, thúc giục Đại An rửa chân.
Suốt một buổi tối, người lớn đều ở chỗ này nói chuyện phiếm.
Đại An một mình ngồi bên kia, ghé vào trên bàn viết viết, vẽ vẽ.
“Vẽ cả đêm, nên nghỉ ngơi một chút đi?”
Dương Nhược Tình cười tủm tỉm thúc giục.
Nhìn thấy nàng đi tới bên này, biểu tình Đại An căng thẳng.
Hắn giơ tay che kín trang giấy.
“Ái chà? Còn không cho người ta xem sao?” Dương Nhược Tình lại hỏi.
Đại An đỏ mặt lên, không hé răng.
Việc này càng thêm khơi dậy lòng hiếu kỳ của Dương Nhược Tình.
“Tức phụ xấu cũng nhìn thấy cha mẹ chồng, mau, lấy lại đây để tỷ tỷ xem xem đệ đã vẽ gì!”
Lần này, Đại An không chỉ không có hai tay dâng lên.
Ngược lại còn đem tờ giấy kia gấp lại nhét vào trong ống tay áo của mình.
“Tỷ, đây là bí mật của đệ, tỷ không thể xem.” hắn nói.
“Tiểu tử thúi, ta là tỷ tỷ của đệ!”
“Tỷ cũng không được, đệ hiện tại đã là đại hài tử, có quyền riêng tư của chính mình!”
“Thỉnh tỷ tỷ tôn trọng quyền riêng tư của đệ!”
Nhìn thấy bộ dáng nghiêm trang này của Đại An.
Dương Nhược Tình sửng sốt.
“Tiểu tử thúi, còn chưa có đi học vỡ lòng, đã nói chuyện chua lòm như vậy sao?”
“Được rồi, được rồi, tỷ không bức đệ nữa.”
Nàng cười, chỉ chậu nước ấm đã bưng đến đây: “Lại đây đem đôi chân xú của đệ rửa cho sạch đi, sau đó lên giường ngủ!”
……
Ăn xong cơm sáng, Tôn thị cọ nồi, rửa chén.
Dương Nhược Tình thì đi cho lợn ăn và quét dọn chuồng lợn.
Đến khi xong việc, trở lại trong phòng, Tôn thị và Dương Hoa Trung đang ngồi bên cạnh bàn, cắt giấy dán cửa sổ.
Đây là chồng giấy đỏ mà tối qua Dương Hoa Châu đưa lại đây.
Nhờ Tôn thị hỗ trợ cắt chữ ‘hỉ’ để dán phòng kết hôn.
“A, tay của nương thật là khéo, chữ hỉ cắt rất đẹp!”
Dương Nhược Tình rửa tay sạch sẽ, đi đến bên cạnh bàn, từ trong cái khay đan nhặt lên một trương tới thưởng thức.
Cắt giấy là nghệ thuật chạm rỗng lưu truyền hạng nhất trong dân gian.
Chủ yếu là về mặt thị giác, loại nghệ thuật này đem đến cho người ta một loại cảm giác xuyên thấu và hưởng thụ.
Ký thác kỳ vọng của mọi người về một sinh hoạt tốt đẹp sắp tới.
Đồng thời đây cũng một môn kỹ thuật.
Ở hiện đại, khoa học kỹ thuật và tin tức phát triển, nghệ thuật dân gian này lưu truyền tới nay đã dần dần tàn lụi.
Giờ phút này, Dương Nhược Tình vê trương giấy được cắt tinh xảo trong tay, đầy bụng cảm khái.
Bên kia, Tôn thị mỉm cười, một bên lưu loát thao tác cây kéo trong tay.
Một bên nói: “Đây là tay nghề bà ngoại con truyền cho ta và mợ cả con.”
“Lúc trước khi còn ở Tôn gia, người trong thôn làm đại sự, ngày lễ, ngày tết, đều mua giấy đỏ tới nhờ chúng ta cắt dùm!” Tôn thị nói.
Dương Nhược Tình âm thầm gật đầu.
Lại lật xem các trương giấy cắt khác bên trong cái khay đan.
Các trương giấy cắt thật đúng là đa dạng.
Ngoại trừ song hỉ tự đỏ thẫm, còn có đồ văn hoa điểu trùng cá.
Khóm hoa um tùm, cát tường vui mừng.
Tiểu nam hài bụ bẫm ôm trong lòng một con cá chép to mọng, ngụ ý phúc đắt hơn tử.
Ngoài ra, còn có kim gà báo sáng, hỉ thước đăng chi……
Sinh động như thật, vô cùng sống động.
Xem đến Dương Nhược Tình hoa cả mắt.
Dương Hoa Trung ở một bên làm trợ thủ cho Tôn thị.
Nam tử nhìn Dương Nhược Tình hiện lên biểu tình kinh ngạc, không nhịn được cười.
Ngữ khí ông mang theo tự hào: “Việc cắt giấy này khảo nghiệm kỹ năng của tay, làng trên xóm dưới, người có thể cắt giấy không có được bao nhiêu.”
“Khả năng cắt được tốt như nương của con, còn đa dạng như vậy, thật đúng là chọn không ra mấy người!” ông nói.
Đôi mắt Dương Nhược Tình sáng lấp lánh.
“Nương, sao nương không nói sớm là nương có cửa tay nghề này đâu?” nàng hỏi.
Tôn thị sửng sốt.
“Việc này có gì mà nói? Cũng không khác gì đóng giày, vá áo, thứ này lại không đảm đương nổi cơm ăn.” Tôn thị không cho là đúng nói.
Dương Nhược Tình cầm trương giấy cắt trong tay: “Sao không thể đảm đương được cơm ăn? Cắt giấy đẹp như vậy, nếu cầm đi trấn trên bán, chắc chắn có thể bán được tiền!”
“Đặc biệt sắp tới là tháng chạp, thành thân gả nữ, hiện tại cũng đều vội vàng.”
“Nếu chúng ta đem giấy cắt xinh đẹp này cầm đi bán, chắc chắn có thể bán được!”
Huống chi, giấy đỏ không quá đắt, phí tổn thấp.
Nghe Dương Nhược Tình nói vậy, Tôn thị tạm buông cây kéo trong tay xuống, nhìn về phía Dương Hoa Trung.
Được ánh mắt cổ vũ của ông, Tôn thị có hơi chút ngượng ngùng nói: “Tình Nhi, giấy cắt này của nương thật sự cũng có thể đổi thành tiền ư?”