Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ

Chương 375: Một Chút Đều Không Ngượng Ngùng ( Canh Một )

Nàng thực thức thời rời khỏi phòng bếp, đem thế giới để lại cho hai người bọn họ.

Trong phòng, Đại An ngồi bên cạnh bàn.

Một tay cầm than cây ăn quả, một tay kia đỡ giấy trắng chất lượng thấp mà nàng mua từ tiệm tạp hóa về.

Hắn đang sàn sạt họa trên mặt giấy, họa đến nhập thần.

Nghe được động tĩnh nàng vào cửa, Đại An ngừng tay, quay đầu hướng nàng bên này nhấp miệng cười một cái.

Tiếp theo lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục vẽ.

“Trong phòng sao chỉ có một mình đệ vậy? Tiểu An đâu?” Dương Nhược Tình hỏi.

Đại An nói: “Lúc trước đường ca Vĩnh Thanh lại đây gọi, hẳn là cùng nhau đi chơi ná.”

Dương Nhược Tình gật gật đầu.

Từ sau lần trước Kim thị mang theo Dương Vĩnh Thanh lại đây, bọn họ chiêu đãi hai mẫu tử một bữa cơm chiều xong, đoạn thời gian này, Dương Vĩnh Thanh thường xuyên lại đây tìm Đại An, Tiểu An chơi.

Đại An thích an tĩnh.

Đặc biệt mê vẽ tranh, nên ít cùng chơi với Tiểu An bọn họ.

Vì thế Tiểu An thường xuyên chơi với Dương Vĩnh Thanh.

Nhắc tới việc chơi này, Dương Nhược Tình nghĩ đến chính mình so với Dương Vĩnh Thanh còn nhỏ hơn hai tháng.

Dương Vĩnh Thanh vẫn chỉ là nam hài tử chảy nước mũi, chỉ biết chơi.

Mà bản thân nàng, lại vì nuôi sống gia đình mà bôn ba……

Ai da, ai bảo chính mình chỉ là tiểu nữ hài giả mạo!

……

Ban đêm làm đậu phụ , Dương Nhược Tình từ Tôn thị nghe được một ít chuyện về Vương Xuyên Tử.

Vương Xuyên Tử vượt qua thời kỳ nguy hiểm ban đầu, hiện tại đã trở về thôn, tiếp theo còn cần phải tiếp tục uống thuốc, bôi dược, tĩnh dưỡng điều trị trong thời gian dài.

“Nghe nói ông bà con bọn họ lần này, tổng cộng bồi thường ba lượng bạc cho Lão Vương gia.”

“Lại tìm mấy lão giả đức cao vọng trọng trong thôn tới hoà giải, Lão Vương gia bên kia mới đáp ứng giải quyết riêng.”

Tôn thị một bên hướng lòng bếp tắc củi, một bên nói.

“Bằng không, sẽ đi báo quan. Lí chính là họ hàng của họ, tự nhiên cũng hướng về bên kia.” phụ nhân nói.

Dương Nhược Tình không hé răng.

Báo quan mới tốt.

Đem Dương Hoa Mai đưa tới nhà tù.

Cha mẹ không giáo dục, thì để cho xã hội tới giáo dục nàng, bảo đảm thoả đáng.

“So với dự tính ban đâu, ông bà lại phải bồi thường thêm cho Lão Vương gia, vậy tiền nạp thái cho ngũ thúc của con thì sao?”

Dương Nhược Tình lại hỏi.

Tôn thị nói: “Nghe gia con thả ra tiếng gió, hình như là định bán một, hai mảnh ruộng ra ngoài.”

Dương Nhược Tình gật đầu.

Đồng ruộng Dương gia trước mắt có hơn hai mươi mẫu.

Bán đi một, hai mảnh, đổi được ba, bốn lượng bạc.

Cấp Dương Hoa Châu đón dâu, còn có thể cấp Dương Hoa Mai lưu lại hai lượng bạc của hồi môn!

“Át chủ bài trong tay ông bà con nhiều lắm, lúc trước còn cùng chúng ta há mồm muốn vay tiền, may mắn con không nhả ra.”

Dương Nhược Tình tấm tắc nói, một bên đã nhanh nhẹn pha xong nước chua.

Từ từ đổ vào trong nồi sữa đậu đang sôi trào bọt……

Ngày hôm sau.

Lạc Phong Đường, Dương Nhược Tình, Ninh Túc, còn có Tiểu Vũ.

Bốn người một đạo nhi đi trấn Thanh Thủy.

Bốn người đầu tiên đem chế phẩm đậu phụ đưa đến Tụ Vị Hiên ở trấn trên.

Sau đó, ba người cùng nhau đưa Ninh Túc đến trạm xe ngựa ở trấn trên.

Ninh Túc muốn đi Nghi Lòng Dạ cách đây hai trăm dặm để nhận nhiệm vụ, do đó, hắn cần đến chỗ này tìm phương tiện di chuyển.

“Lạc đại ca, Tình Nhi, Tiểu Vũ, ta muốn mời các ngươi vào cửa hàng nhỏ ở đây, ăn một bữa cơm sáng rồi mới lên đường.”

Bên ngoài trạm xe ngựa, vẻ mặt Ninh Túc chân thành, tha thiết nói.

Tánh mạng của hắn, là do Lạc đại ca cùng Tình Nhi cứu.

Đã nhiều ngày, Tiểu Vũ cũng lại đây chiếu cố hắn không ít.

Bèo nước gặp nhau, lại thừa nhận đại ân tình của bọn họ như vậy.

Hắn không có gì báo đáp, mời đối phương ăn cơm sáng, là cần thiết!

Ba người thấy thái độ kiên trì của Ninh Túc, cũng không chối từ.

Lạc Phong Đường chụp bả vai Ninh Túc: “đúng lúc ta sáng sớm lên đường đều có chút đói, vậy ăn đi!”

Bốn người vào một cửa hàng bên cạnh trạm xe ngựa.

Ninh Túc lấy ra một cái bạc vụn ném cho chưởng quầy.

“Đem mỗi dạng đồ ăn vặt của cửa hàng các ngươi đều lấy một chút lên đi.”

Chưởng quầy tiếp nhận chỗ bạc kia, mặt mày hớn hở, lập tức vội vàng đi chuẩn bị.

Lạc Phong Đường nói với Ninh Túc: “Tùy tiện ăn chút gì cũng được, no là được, không cần phải phô trương lãng phí.”

Ninh Túc lắc lắc đầu: “So với ân tình của các ngươi đối với ta, không tính là gì!”

Khi hai người bọn họ ở bên kia nói chuyện.

Bên này, Dương Nhược Tình cùng Tiểu Vũ cũng châu đầu ghé tai.

“Ninh Túc này, ta đã cẩn thận quan sát qua.”

Dương Nhược Tình đè thấp âm thanh nói với Tiểu Vũ: “Có giáo dưỡng, lại rộng rãi, một bữa ăn sáng liền ném ra một lượng bạc tử, gia cảnh hẳn là không kém.”

Tiểu Vũ trộm liếc mắt một cái ngắm Ninh Túc ngồi ở bàn bên kia.

“Là sao, sao ta không nhìn ra nhiều như vậy chứ?” nàng nói.

“Vậy tỷ nhìn ra điều gì?” Dương Nhược Tình hỏi.

Tiểu Vũ cong môi cười, khuôn mặt ửng đỏ.

“Hắn lớn lên không kém, thân thể cũng cao lớn rắn chắc.”

“Tuy không cao được bằng Đường Nha Tử, nhưng cũng không kém bao nhiêu!” Tiểu Vũ nói.

Dương Nhược Tình nhìn Tiểu Vũ, ý vị thâm trường cười.

Nụ cười này làm cho Tiểu Vũ ngượng ngùng.

“Ta chỉ thuận miệng nói vậy, không có ý gì, muội đừng nhìn ta như vậy.”

Dương Nhược Tình không nói lời nào, vẫn chỉ cười.

Lại liếc liếc mắt nhìn một cái về phía Ninh Túc ở bàn đối diện đang theo Lạc Phong Đường nói chuyện phiếm đến hứng khởi.

Đúng vậy, diện mạo xác thật không kém, ngũ quan thanh tuấn.

Đứng ở kia thực sự hút tình

Nhưng dù sao, hút tình cũng hút không được nàng.

Đường Nha Tử mới là món ăn hợp khẩu vị của nàng.

Nhắc tới đồ ăn, chưởng quầy một bên nhanh nhẹn đưa đồ ăn vặt nóng hầm hập, thơm ngào ngạt lên

“Oa, phong phú như vậy ……”

Dương Nhược Tình dùng sức hút mũi, nhìn chăm chú đồ ăn rực rỡ muôn màu trên bàn.

Bánh trứng gà hành thái, hai đầu nhòn nhọn, tạo hình giống với khuôn nướng bánh, bên trong bọc rau hẹ và miến.

Bánh bao thịt béo múp míp không thấy cả nếp gấp.

Xíu mại thơm phức, tạo hình như chung rượu nhỏ, gạo nếp bên trong nhè nhẹ chảy ra ra bên ngoài……

Bốn chén hoành thánh, nước dùng gần như trong suốt, điểm xuyết mấy cây rau xanh.

Liếc mắt nhìn một lượt, nước miếng nàng đều sắp chảy ra.

Lại nhìn Tiểu Vũ bên cạnh cũng thích đến không chạy đi đâu được.

Lạc Phong Đường sủng nịch nhìn Dương Nhược Tình.

Ninh Túc lại nhìn vào Tiểu Vũ.

Hai người đều có hơi chút buồn cười.

“Đều đã đói rồi, mọi người mau ăn đi!”

Ninh Túc tiếp đón, nâng đôi đũa lên.

Lạc Phong Đường gật gật đầu.

Hắn nâng đũa lên, gắp một miếng xíu mại, theo thói quen bỏ vào trong chén Dương Nhược Tình.

“Cái này không nóng, ăn cái này trước đi.”

Hắn nói với Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình vui sướиɠ gật đầu, gắp miếng xíu mại hắn đưa qua lên, cắn một ngụm.

Một chút đều không ngượng ngượng ngùng ngùng, giống như động tác này, hai người bọn họ đã sớm quen thuộc.

Tiểu Vũ nhìn một màn này, đáy mắt lộ ra một tia hâm mộ.

Đôi đũa của Ninh Túc cũng duỗi về phía xíu mại.

Hắn kẹp lên một miếng xíu mại, đang muốn đặt vào trong chén chính mình.

Khóe mắt dư quang liếc đến ánh mắt Tiểu Vũ.

Hắn chần chờ hạ, cánh tay chuyển hướng.

Một miếng xíu mại cũng rơi vào trong chén trước mặt Tiểu Vũ.

“Muội cũng ăn đi.” hắn nói với Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ nhìn xíu mại trong chén, lại nhìn Ninh Túc thu hồi đôi đũa.

Ngạc nhiên.

“Ừ.”

Nàng lên tiếng trả lời yếu ớt như muỗi kêu.

Rũ mí mắt xuống, đỏ mặt, kẹp miếng xíu mại kia lên phóng tới bên miệng……