Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ

Chương 374: Đem Nàng Ôm Chặt Lấy ( Canh Bốn )

“Một loại là mũi tên vàng, một loại là mũi tên chì.”

“Bị mũi tên không giống nhau bắn trúng, hậu quả đều không giống nhau.” nàng nói.

“Sẽ có loại hậu quả nào?” hắn siêng năng hỏi.

Nàng suy nghĩ rồi nói: “Bị mũi tên vàng bắn trúng, cho dù là oan gia cũng sẽ trở thành giai ngẫu, làm người ngọt ngào, vui sướиɠ.”

“Nếu là bị chì mũi tên bắn trúng, dù cho là giai ngẫu cũng sẽ biến thành oan gia, hai người sẽ nghi kỵ, thống khổ, cuối cùng đường ai nấy đi!” nàng nói.

Lạc Phong Đường nhíu mi, giống như đang suy nghĩ điều gì.

Đột nhiên, hắn nhặt nhánh cây lên, hướng chung quanh mũi tên kia, thêm vài nét.

“Ngươi đây là làm gì?” nàng tò mò hỏi.

Hắn chỉ vào đồ vật tăng thêm, nhếch miệng cười nói: “Ta vẽ chung quanh mũi tên này một vòng kim quang.”

“Như vậy, bắn trúng chúng ta, chính là mũi tên vàng!”

Dương Nhược Tình nhìn hình vẽ trên mặt đất, giống như mũi tên vàng đang tỏa kim quang.

Lại nhìn hắn đang tươi cười, ấm áp trước mặt.

Cái mũi đau xót, duỗi tay ôm cổ hắn, một đầu chui vào trong lòng ngực hắn.

Lạc Phong Đường ngẩn ra.

Ngay sau đó, hắn ném nhánh cây trong tay xuống, ôm chặt lấy nàng ……

Nha đầu ngốc, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.

Không rời, không bỏ!

……

Buổi chiều, hai người tinh thần hăng hái thêm, lại chặt thêm bảy tám cây tuyết tùng.

Đặt toàn bộ lên xe đẩy tay, mặt trên lại chất đống cành và lá cây bị chặt xuống.

Cuối cùng dùng dây thừng vòng qua, đem chúng buộc chặt kín mít, kéo trở về thôn.

Nhiều gỗ như vậy, ngoại trừ làm xà nhà, phần dư lại dùng để đánh chế bàn ghế, ngăn tủ là vừa đủ.

Hai người tới bên ngoài sân nhà Lão Lạc gia, Ninh Túc ngồi ở trên ghế trong viện phơi nắng.

Tiểu Vũ ngồi ở một bên thêu thùa may vá.

Hai người câu được câu không nói chuyện, Tiểu Vũ thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng cười vui vẻ.

Dương Nhược Tình cách tường viện liếc mắt nhìn một cái.

Đúng lúc nhìn đến hình ảnh này.

Đuôi lông mày nàng hơi hơi nhếch lên.

Hai người kia……

Động tĩnh của tiếng bánh xe bên ngoài sân kinh động hai người đang phơi nắng trong viện.

“A, bọn họ đi chặt cây đã trở lại!”

Tiểu Vũ buông cái khay đan trong tay xuống, đứng dậy hướng cửa sân nghênh đón.

Ninh Túc cũng đứng lên, hướng bên này đi lại.

Thấy Lạc Phong Đường bắt đầu cởi dây buộc chỗ gỗ tuyết tùng trên xe, dọn đến trên mặt đất, Ninh Túc cũng lại đây muốn phụ một chút.

Bị Lạc Phong Đường ngăn cản.

“Ninh lão đệ, thương thế của ngươi mới tốt hơn năm thành, việc nặng ngươi làm không được!” Lạc Phong Đường nói.

Đã nhiều ngày cùng Ninh Túc sớm chiều ở chung, hai người đã thân thuộc.

Đều sinh cùng năm, hắn so với Ninh Túc lớn hơn hai tháng.

Hai tiếng ‘lão đệ’ này, gọi thật sự tự nhiên.

Nghe Lạc Phong Đường nói, Ninh Túc thật ra có chút ngượng ngùng.

“Đã nhiều ngày ăn uống, tiêu tiểu đều là Lạc đại ca các ngươi chăm sóc ta, ta một chút việc đều không thể giúp được, thực sự rất áy náy!”

Ninh Túc nói.

Lạc Phong Đường sang sảng cười nói: “Không có gì, ngươi là người làm chuyện lớn, bảo vệ quốc gia!”

Ninh Túc mặt càng đỏ hơn.

Bên kia, Dương Nhược Tình cùng Tiểu Vũ vội vàng từ trên xe dọn cành và lá cây xuống dưới.

Ninh Túc lại đi qua tính toán giúp các nàng phụ một chút, cũng bị Dương Nhược Tình đẩy ra.

“Ninh đại ca, ca hãy nghe Đường Nha Tử nói đi, an tâm đem vết thương dưỡng cho tốt.” nàng nói.

“Ta cùng Tiểu Vũ, quen làm việc tốn sức, mấy thứ này chúng ta hai người làm là đủ rồi.”

Một bên, Tiểu Vũ cũng đi theo phụ họa: “Tình Nhi nói không sai, Ninh đại ca ngươi vội vàng qua bên kia ngồi đi, đến đây đứng còn chắn chúng ta làm việc!”

Ninh Túc lại càng đỏ mặt hơn, chỉ đành tránh ra.

Hai nữ hài đưa mắt nhìn nhau, nhấp miệng cười.

Đã nhiều ngày ở chung, các nàng cũng đều đã nhìn ra.

Vị ca ca binh sĩ này, da mặt kỳ thật rất mỏng.

Tùy tiện trêu ghẹo vài câu, liền sẽ đỏ mặt.

Hắn một chút đều không có thô quặng như binh sĩ trong tưởng tượng của họ.

Hành vi, cử chỉ, ăn cơm, uống nước gì, nơi chốn đều biểu hiện ra phong độ.

Nói vậy, khi còn nhỏ gia cảnh hẳn là không tồi, được giáo dưỡng thực tốt đi!

Đương nhiên, đây là chuyện riêng tư của người khác, không nên đi hỏi thăm.

Vài người bắt đầu khí thế ngất trời bận việc lên, trong viện, hoan thanh tiếu ngữ không ngừng……

Trong một góc âm u bên ngoài sân.

Trần Hổ đem hết thảy nghe vào trong tai, tức giận đến đầu muốn bốc khói.

Mẹ kiếp, ngươi đối với lão tử, liền chỉ trưng một khuôn mặt khó chịu.

Nhưng lại đối với tên gia hỏa lai lịch không rõ này, cười đến vui vẻ như vậy ư?

Tiểu Vũ, ngươi tiện nhân này, lão tử nhất định phải đem ngươi làm tới tay!

Trần Hổ hừ lạnh một tiếng, xoay người thở phì phì rời đi.

Về đến nhà, Trần đồ tể vừa mới khua xe bò từ chợ ngói trở về.

Trên xe đẩy tay, dư lại một bộ tràng lợn và nửa bên đầu lợn bán không hết.

Nhị đệ Trần Hùng cùng tam đệ Cẩu Đản, đang theo xe đẩy tay kia vui sướиɠ cầm đồ vật xuống.

Nhìn thấy Trần Hổ cúi đầu vào sân, Trần Hùng hưng phấn hướng Trần Hổ bên này tiếp đón.

“Ca, cha nói nửa bên đầu lợn và ruột lợn này, hôm nay cho chúng ta ban đêm nhắm rượu!”

Trần Hổ ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng lão cha cùng hai đệ đệ kia vui sướиɠ, nhăn chặt mày.

“Ta không ăn uống!”

Nói xong những lời này, hắn quay đầu trở về phòng mình.

“Hổ Tử làm sao vậy? Ai chọc hắn không cao hứng thế?”

Bà nương Trần đồ tể từ phòng bếp ra tới, nhìn thấy tướng mạo nhi tử như vậy liền kinh ngạc.

Trần Cẩu Đản cười hì hì nói: “Ca ta là đại ca trong thôn, ai dám chọc hắn?”

Trần đồ tể nhìn phụ nhân: “ngươi đi hỏi xem, hắn gặp tình huống gì!”

Phụ nhân lập tức vào phòng Trần Hổ.

Không lâu sau, bà ra tới.

“Cha hài nhi, chúng ta chuẩn bị quà tặng, mấy ngày sau đi Trường Canh gia cầu hôn!” phụ nhân nói.

Trần đồ tể sửng sốt: “Ý gì?”

Phụ nhân cười một cái, liếc mắt về phía phòng Trần Hổ: “Nhi tử của ông đã lớn, muốn cưới tức phụ. Nhìn trúng khuê nữ tên Tiểu Vũ của nhà Trường Canh, muốn ta đi cầu hôn!”

Trần đồ tể vừa nghe vậy, nhíu mày.

“Nhật tử nhà Trường Canh quá khó khăn, không tốt bằng cuộc sống của nhà chúng ta!”

“Cưới khuê nữ nhà bọn họ làm tức phụ? Hai vợ chồng kia chắc chắn không cho được của hồi môn tương xứng, không cần!”

Nghe nam nhân đầy miệng cự tuyệt, phụ nhân nóng nảy.

“Nhi tử ông nhìn trúng Tiểu Vũ nhà người ta, có biện pháp gì được chứ?”

“Hôn nhân đại sự, nơi nào cho phép một nhãi ranh như hắn nhảy nhót vào?”

Trần đồ tể trừng mắt, thét lên ra lệnh cho phụ nhân.

“Bà đi nói với hắn, tôi đã sớm nhìn trúng khuê nữ của một hộ nhân gia giàu có ở trấn trên. Chờ thêm năm nữa, sẽ đi cầu hôn cho hắn!”

……

Chạng vạng thời điểm về đến nhà.

Hai vợ chồng Tôn thị cùng Dương Hoa Trung đã ở trong phòng bếp xay đậu tương.

Từ khi chân của nam tử khỏe lại, việc đẩy cối xay, toàn do ông tiếp nhận.

“Cha, Nương, con đã trở về!”

Nàng hướng phòng bếp tiếp đón một tiếng.

Dương Hoa Trung ngẩng đầu nhìn nàng bên này cười một cái, động tác đẩy cối xay trong tay không ngừng lại.

Tôn thị đặt cái muỗng múc đậu tương trong tay xuống, đi tới dò hỏi nàng: “Con đã đói lả đi? Trong nồi có để phần cơm, nương đun nóng lại cho con ăn lót bụng trước nhé?”

Dương Nhược Tình lắc đầu: “Con không đói bụng, con đã cùng Đường Nha Tử ở trong núi ăn khoai nướng, bụng vẫn còn căng.”

Tôn thị híp mắt cười.

“Được, vậy con uống một ngụm trà rồi nghỉ ngơi đi.”

Phụ nhân nói hai câu, xoay người lại về tới bên cối xay tiếp tục đổ đậu tương.

Hai vợ chồng ở kia thấp giọng nói chuyện.

Đại đa số thời điểm đều là Tôn thị nói, Dương Hoa Trung lắng nghe.

Tôn thị thường thường còn phát ra một hai tiếng cười khẽ đầy vui vẻ.

Dương Nhược Tình nhìn một màn này của cha mẹ vào trong mắt.

Cũng vụиɠ ŧяộʍ vui mừng.

Từ khi chân cha khỏi, tươi cười trên mặt của nương nhiều hơn dĩ vãng rất nhiều.

Hai người ở bên nhau, tuy rằng là một đôi bánh bao thiện lương chính hiệu.

Nhưng lại cũng là một đôi bánh bao vui sướиɠ!