Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ

Chương 301: Khi còn nhỏ là khi còn nhỏ ( canh ba )

Dương Nhược Tình cười khúc khích: “Đại An đệ còn lo lắng đến cả việc này ư, không chừng còn chính là ông bà ta nhìn trúng điểm này!”

Dương Hoa Mai từ nhỏ đã được lão Dương cùng Đàm thị coi như cục cưng bảo bối mà sủng.

Cũng sủng đến phế bỏ, không làm được việc gì, ham ăn biếng làm.

Nữ tử như vậy làm tức phụ cho người ta, nếu gặp gỡ phải nam nhân có tính tình táo bạo, ba ngày hai bữa chắc chắn sẽ bị đánh.

Gả cho Vương Tử Xuyên, ai bị đánh còn chưa biết được!

Mà Lão Vương gia bên kia, không chừng nhìn trúng chính là của hồi môn của Dương gia.

Với cả việc Dương gia nhiều đàn ông.

Vương Xuyên Tử thân thể suy nhược, nhạc phụ bên này cường ngạnh, ở trong thôn cũng có thể giúp đỡ che chở.

Ăn nhịp với nhau, theo như nhu cầu, xem ra thật đúng là tuyệt phối!

Chỉ là ——

“Nương, nương thật sự đồng ý việc bà nội phân công cho nương sao?”

Dương Nhược Tình hỏi Tôn thị.

Dương Hoa Mai là tâm can bảo bối của Đàm thị, của hồi môn của nàng quần áo, giày, vớ, đệm, chăn, chắc chắn không ít.

Nếu việc thêu từng món đồ này đều là do Tôn thị làm, thì trong khoảng thời gian này, từ bây giờ cho đến khi Dương Hoa Mai xuất giá, toàn bộ thời gian nhàn rỗi đều đắp vào việc này!

“Nương, nương sẽ không ôm đồm toàn bộ chứ?”

Dương Nhược Tình tiếp theo lại hỏi.

Tôn thị ngẩn ra, nụ cười lộ ra hơi chút khó xử.

“Ta cũng không ôm đồm, nhưng cũng không cự tuyệt……”

“Tiểu cô con thành thân, đây là hỉ sự. Bà nội con đem việc thêu thùa ủy thác cho ta, đây là đối với ta coi trọng.”

“Ta cũng không thể thoái thác được……”

Nghe Tôn thị nói vậy, Dương Nhược Tình cũng cạn lời.

Theo tính cách của Đàm thị, ngươi không cự tuyệt rõ ràng thì bà sẽ coi như ngươi đã đáp ứng.

Sau này chỉ cần là việc liên quan đến kim chỉ, toàn bộ đều sẽ đưa đến bên này.

“Tiểu cô thành thân đương nhiên là đại hỉ sự, nhưng việc lo liệu thuê thùa của hồi môn, chiếu theo quy củ thì cần phải chính nàng tới làm.”

Dương Nhược Tình có chút không vui nói.

“Chính nàng không biết làm vậy thì phải học.”

“Học không được, vậy thì để bà nội tới lo liệu.”

“Dù sao cũng không thể tới phiên nương chỉ là tam tẩu tới ôm đồm hết thảy việc này!” Dương Nhược Tình nói.

Tôn thị không hé răng, ngồi ở kia hơi hơi đỏ mặt lên.

Một bên Dương Hoa Trung cũng lên tiếng: “nương con xưa nay là người lỗ tai mềm, lại thiện tâm. Chỉ cần người khác khen nàng thêu thùa giỏi, thì dù có mệt chết cũng vui. Đúng không nương Tình Nhi?”

Tôn thị ngượng ngùng cười cười, lại nhìn về phía Dương Nhược Tình.

“Tình Nhi……”

“Nương, nương muốn làm con cũng không ngăn cản. Nhưng tiền đề là nương phải thực sự nhàn mới được chứ.”

Dương Nhược Tình nói tiếp.

“Con còn đang tính toán sau này lại đi cắt một ít vải vóc về nhà làm mấy chiếc chăn, đệm mới. Hiện tại ban đêm mọi người đều ngủ không đủ ấm.”

“Còn có xiêm y của chúng ta, giày vớ, đều sẽ là nương tới lo liệu.”

“Chờ đến đầu xuân, việc nhà nông vội lên, liền càng không có thời gian nhàn rỗi.” Nàng nói.

Nghe Dương Nhược Tình phân tích như vậy, Tôn thị cũng có chút nóng lên, đầu óc dần bình tĩnh xuống dưới.

“Ta lúc ấy đi sang kia, bà nội con tự mình rót cho ta một chén trà, lại đưa cho ta một đống đậu phộng.”

“Ta vào cửa mười mấy năm, đây vẫn là lần đầu tiên bà đối đãi với ta như vậy.”

“Cùng ta thành thật với nhau, nói Mai nhi muốn xuất giá, bà nội con đều cao hứng đến khóc, ta cũng đi theo gạt lệ.”

“Sau đó bà lại nói bà tuổi đã lớn không thể động nổi kim chỉ, Mai nhi cũng không biết làm, năn nỉ ta hỗ trợ.”

“Ta lúc ấy cả người đều như lọt vào trong sương mù, không nghĩ nhiều như vậy liền đáp ứng……”

Tôn thị nhớ lại.

Dương Nhược Tình nghe xong, âm thầm cười lạnh.

Xem ra, trải qua giáo huấn chuyện ngũ thẩm quá môn lần trước.

Lúc này Đàm thị sai khiến Tôn thị làm việc, đã thay đổi thủ đoạn.

Không hề hung dữ ra lệnh.

Mà là biến thành mượn sức.

Gậy lớn đổi thành viên đạn bọc đường, mục đích lại không đổi, vẫn là bóc lột sức lao động của Tôn thị.

Bên kia, Tôn thị đem đậu phộng trong túi móc ra, phân cho Đại An, Tiểu An cùng Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình lại không có tâm tư ăn đậu phộng kia.

“Nương, ngài đã ăn mệt không chỉ một lần, tại sao không thể cảnh giác hơn một chút vậy?”

Vẻ mặt Dương Nhược Tình buồn bực.

Vì sao không thể cường ngạnh một ít với Đàm thị bên kia, dũng cảm nói ‘không’ chứ?

Tôn thị không hé răng, giống một hài tử đã làm sai chuyện, cúi thấp đầu xuống.

Dương Nhược Tình đứng lên: “Để con đi sang nói với bà nội bên kia đi, đồ thêu này liền chọn ra hai loại cho nương thêu, còn các cái khác thì để chính bà nghĩ biện pháp đi!”

Tôn thị vội vàng giữ chặt Dương Nhược Tình: “Tình Nhi không được……”

“Vì sao không được? Nương, ngài căn bản không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy!”

“Ta đều đã đáp ứng rồi, con lại đi lật lọng, như vậy không tốt, bà nội con sẽ phát hỏa!” Tôn thị ngập ngừng nói.

“Việc này có cái gì không tốt? Sau này không thể hoàn thành được, bà nội con còn phát hỏa hơn!” Dương Nhược Tình nói.

Hai mẹ con ở kia giằng co, Dương Hoa Trung thấy thế, vội vàng hoà giải.

“Hay là thế này, sau này ta đi theo bà nội con nói, để bà đem đồ thêu cũng phân công cho tứ thẩm con một ít. Tình Nhi con không cần đi nói.”

“Hơn nữa, những người như chúng ta cũng không phải là địa chủ.”

“Của hồi môn của cô con có nhiều, cũng không đến bao nhiêu đi, đồ thêu sợ là cũng chỉ có vài món như vậy.” Dương Hoa Trung lại nói.

Dương Nhược Tình nhìn hai vợ chồng này, nhấp nhấp miệng.

“Được rồi, nếu cha mẹ đều thích nhận việc như vậy, con cũng không nói thêm gì nữa.”

Dương Nhược Tình ngồi trở lại thùng ấm, lại tiếp tục hong chân sưởi ấm.

Bánh bao cha mẹ, luôn đứng ở lập trường của người khác để suy nghĩ, lúc nào cùng lùi lại, nhường nhịn.

Làm người như vậy có tốt sao?

Nói nhiều, còn khiến bản thân nàng trở thành ác nhân không phóng khoáng.

Cứ vậy đi, nàng đây mặc kệ, sau này giữ không được, thánh mẫu, thánh phụ sẽ tự hiểu!

Lão Lạc gia, đã lên đèn.

Lạc Đại Nga đem hai củ khoai lang đỏ cùng một chén gạo Lạc Phong Đường mang về, nấu một nồi cháo khoai lang đỏ.

Lạc Thiết Tượng cùng Lạc Phong Đường đều chỉ ăn nửa chén, dư lại, toàn bộ đều tiến vào trong bụng Lạc Đại Nga.

Sau khi ăn xong, Lạc Thiết Tượng trở về Đông Ốc phòng nghỉ ngơi.

Lạc Phong Đường ngồi ở nhà chính ngâm chân.

Lạc Đại Nga thu thập xong chén đũa, cười tủm tỉm tiến sát vào Lạc Phong Đường.

“Ai da, tiểu tử cháu còn rất sạch sẽ nha, trước khi ngủ ngâm chân rất tốt cho cơ thể!”

Lạc Đại Nga khen nói.

Lạc Phong Đường im lặng, cúi đầu chuẩn bị lau chân.

Lạc Đại Nga giành trước lại đây bắt lấy khăn: “Cô tới lau hộ cháu!”

“Cô, không cần, chính cháu có thể làm!” Lạc Phong Đường nói.

“Ai da, có gì đâu, cháu khi còn nhỏ đừng nói tới lau chân, ngay cả đổi tã, cô đều đã làm cho cháu không ít lần đâu!”

Mặt Lạc Phong Đường hơi hơi đỏ lên.

Nhưng hắn vẫn căng da đầu đoạt lấy khăn từ trong tay Lạc Đại Nga.

Chính mình lau chân.

Khi còn nhỏ là khi còn nhỏ, hiện tại đã trưởng thành.

Không biết vì sao, tứ chi tiếp xúc, ngoại trừ Tình Nhi, các nữ tử khác hắn đều thấy không thoải mái.

Mặc dù là cô ruột của chính mình cũng vậy.

Nhìn Lạc Phong Đường tự lau chân, Lạc Đại Nga bĩu môi ngồi vào một bên.

“Cháu trai ngoan, nghe đại bá cháu nói, tiền mua ruộng và sửa nhà đều là do cháu kiếm được sao?”

Lạc Đại Nga nói chuyện nhà với Lạc Phong Đường.

Lạc Phong Đường ‘vâng’ một tiếng, lại tiếp tục lau một cái chân khác.

“Cháu trai ta thật là giỏi.” Lạc Đại Nga khen nói.