Đi lại hai chuyến, Lạc Phong Đường đã đưa xong đồ ăn đến nhà chính.
Sau đó, hắn lại chạy về phòng bếp.
“Tình Nhi, đều chuẩn bị thỏa đáng chưa?” Hắn vào cửa liền hỏi.
Dương Nhược Tình đưa một chiếc giỏ tre có nắp nỉ cho hắn: “Đồ ăn đều ở trong rổ.”
“Được, ta đi một chút sẽ về!”
Lạc Phong Đường tiếp nhận rổ, xoay người liền đi về phía cửa.
“Không vội, ngươi trước mặc áo tơi, đội mũ đã, đừng để quần áo bị ướt!”
Dương Nhược Tình đuổi tới cửa, cầm lấy áo tơi cùng mũ Dương Hoa An đặt ở cửa, trực tiếp khoác lên trên người Lạc Phong Đường .
Khi buộc quai của mũ, hắn liền cúi người xuống để nàng có thể dễ dàng chạm tới.
Tay nàng cầm lấy sợi dây buộc nhẹ nhàng dưới cổ hắn.
Lòng bàn tay vô tình chạm đến yết hầu đang lăn lộn của hắn.
Mặt nàng đỏ.
Khuôn mặt hắn cũng tự dưng nóng lên.
Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn nàng.
Nàng lại khẽ cắn cắn môi, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Đường trơn, nhớ cẩn thận!”
Nàng tức giận dặn dò hắn một câu.
Hắn gật đầu, không tiếng động cười.
Vừa mới đi ra được vài bước, đột nhiên lại bị nàng gọi lại.
“Sao thế Tình Nhi?” Hắn xoay người hỏi.
Dương Nhược Tình đỏ mặt, chạy đến, móc đôi bao tay kia ra.
Nàng cầm một tay của hắn lên, giúp hắn đeo vào.
“Lần đầu tiên làm bao tay cũng không biết có hợp với ngươi hay không? Ngươi tạm chấp nhận đeo đi!”
Nàng buông xuống mặt mày, buộc dây chỗ cổ tay lại.
Sau đó, lại đem một cái bao tay còn lại đưa cho hắn.
“Còn có một cái nữa ngươi tự mình đeo đi, ta trở về phòng bếp!”
Nói xong những lời này, nàng quay người chạy về phòng bếp.
Mãi cho đến khi thân ảnh của nàng biến mất ở cửa phòng bếp, tầm mắt hắn mới thu hồi lại.
Nhìn vải bông màu xanh lam được may thành bao tay trong tay mình, khóe miệng Lạc Phong Đường nhộn nhạo cười lên, trong lòng thực ấm áp.
Hắn buông rổ trong tay xuống, đem một cái bao tay còn lại đeo vào.
Cảm giác này, giống như là đang nắm chặt mười ngón tay của nàng.
Hôm nay trời đầy gió tuyết nhưng cũng không thấy lạnh!
Hắn xách rổ lên, bước đi như bay ra sân.
Trong phòng bếp, Tôn thị ôm một chén trà nóng ngồi ở cửa bếp sưởi ấm.
Thấy Dương Nhược Tình tiến vào, phụ nhân cười tủm tỉm nhìn nàng.
“Đường Nha Tử đưa cơm và đồ ăn đi rồi đúng không?” Phụ nhân hỏi.
Dương Nhược Tình gật gật đầu, “Vâng!”
“Nương, mới vừa rồi Đường Nha Tử cũng để lại cho chúng ta một chén thịt thỏ, để con lấy cơm cho nương ăn trước nhé?”
Dương Nhược Tình hỏi.
Tôn thị lắc đầu: “Nương không đói bụng, đợi lát nữa cũng không có việc gì. Nếu con đói bụng, thì ăn trước đi.”
Dương Nhược Tình cũng lắc đầu.
Nàng muốn chờ Đường Nha Tử về cùng ăn.
Dương Nhược Tình xoay người đi đến cửa bếp, ngồi chung với Tôn thị để sưởi ấm.
Hai mẹ con tấm sự một hồi.
Tiệc rượu tiến hành được một nửa thì Lạc Phong Đường xách theo rổ không trở lại.
“Có lạnh lắm không?”
Dương Nhược Tình đi lên đón, giúp hắn cởϊ áσ tơi và mũ ra.
Tôn thị tiếp nhận áo tơi và mũ, cầm ra bên ngoài phòng bếp rũ tuyết xuống.
“Đường Nha Tử, mau tới bên cửa bếp ngồi sưởi ấm.”
Dương Nhược Tình kéo hắn đi đến bên cửa bếp.
Trên người hắn lộ ra một cỗ hàn khí, khuôn mặt, khóe miệng có chút tái xanh vì lạnh.
Ngồi bên bếp lò, dưới sức nóng tỏa ra, khuôn mặt của Lạc Phong Đường cuối cùng cũng trở lại chút hồng hào.
“Tình Nhi, không phải ta đã lưu lại đồ ăn cho ngươi cùng tam thẩm sao? Sao hai người chưa ăn vậy?”
Lạc Phong Đường ngay sau đó lưu ý đến việc này, vội hỏi.
“Chưa đói bụng, đợi lát nữa lại ăn.” Dương Nhược Tình nói.
Ở cửa phòng bếp, Lạc Thiết Tượng tiến vào.
“Đường Nha Tử đã trở lại phải không?” Lạc Thiết Tượng hỏi.
Lạc Phong Đường đứng lên: “Đại bá, chau vừa mới vào cửa. Có chuyện gì sao?”
Lạc Thiết Tượng nói: “Hôm nay nhà ta đặt mua đồng ruộng, cháu đến kính lí chính cùng người trung gian bọn họ một ly rượu, nếu không sẽ thất lễ ……”
“Đại bá, bá hãy đi trước đi, cháu sẽ đến ngay.”
Lạc Phong Đường nói.
Lạc Thiết Tượng ngay sau đó liền rời đi.
Lạc Phong Đường nói với Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, ta đi trước một chút, đợi lát nữa lại đến bồi ngươi.”
Dương Nhược Tình hắc tuyến đầy đầu .
Đẩy hắn ra khỏi cửa: “Ta cần ngươi bồi cái gì nha? Ngươi cứ làm việc của ngươi đi, đừng cọ xát!”
Thân ảnh cao lớn của hắn ngay sau đó ra khỏi phòng bếp.
Trong phòng bếp, đột nhiên liền có vẻ trống trải.
Trong lòng nàng cũng dâng lên một trận vắng vẻ không hiểu nổi.
Nàng bị loại cảm giác kỳ quái này làm cho dở khóc dở cười.
Dương Nhược Tình ơi là Dương Nhược Tình, ngươi làm sao vậy?
Ngươi trước đây không phải rất độc lập sao?
Sao hiện tại, lại có một chút ỷ lại vào Đường Nha Tử như thế?
Dương Nhược Tình đi vào cửa phòng bếp, giúp đỡ Tôn thị giũ tuyết trên áo tơi và mũ của Dương Hoa An.
Sau đó đặt ở một bên.
Từ nhà chính truyền đến một trận âm thanh.
Còn có tiếng bọn họ khen Lạc Phong Đường.
“Tiểu tử khá lắm, tửu lượng không kém, uống rượu cũng thống khoái, tới đây, lí chính bá lại uống với ngươi một chum……”
“Lí chính bá, ngài là trưởng bối, vẫn là cháu phải kính ngài mới đúng! Cháu xin kính ngài!”
“Được được được……”
Dương Nhược Tình không nhịn được liếc mắt thăm dò một cái vào nhà chính.
Các nam nhân đang ở quanh bàn, hoặc đứng hoặc ngồi.
Có một bóng hình giữa đám người như hạc trong bầy gà.
Nàng liếc nhìn vào đúng lúc bọn họ đang mời rượu.
Trong tay hắn cầm chén rượu, đang ngửa đầu uống.
Thân hình cao lớn, dáng người dũng cảm.
Ngón tay thon dài nắm chén rượu.
Yết hầu lắn lộn khiến nàng không nhịn được nhớ tới lúc buộc dây mũ cho hắn.
Cảm xúc ở đầu ngón tay khi đυ.ng tới yết hầu của hắn.
Ánh mắt của nàng như bị điện giật rụt trở về, xoay người bước nhanh trở lại phòng bếp.
Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng đánh vài cái lên gương mặt nóng bừng bừng của mình.
Việc này là sao?
Người vẫn là người trước kia, sao hôm nay nhìn lại không giống nhau!
Dương Nhược Tình, ngươi đúng là cái đồ nữ hoa si!
……
Bàn tiệc ở nhà chính ăn hơn một canh giờ, cuối cùng cũng kết thúc.
Đem rượu và thức ăn rút về phòng bếp.
Ở nhà chính, các nam nhân ăn uống no đủ bắt đầu nghĩ khế ước.
Trong phòng bếp, Dương Nhược Tình xắn tay áo tính toán rửa chén đũa.
Nàng không quen ăn cơm khi mà phòng bếp đang để một đống bát đũa dơ xung quanh.
Lạc Phong Đường vào phòng bếp.
“Tình Nhi, ngươi cùng tam thẩm mau ăn cơm cho nóng, chén đũa để đấy ta rửa cho.”
Hắn lập tức đi thẳng tới, lấy khăn rửa bát trên tay Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình quay đầu nhìn hắn một cái.
Uống rượu xong, trên mặt hắn xuất hiện một vài tia đỏ rực..
Những đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng và cứng rắn thường ngày cũng nhờ đó mà nhu hòa đi một chút.
Đôi mắt, lại càng thâm thúy, sáng ngời.
“Để ta rửa, đừng làm dơ xiêm y của ngươi.” Dương Nhược Tình nói.
Lạc Phong Đường cười: “Ta đã thay áo bông rồi.”
Dương Nhược Tình sau đó mới chú ý tới, hắn quả thực đã mặc trở lại y phục cũ đầy mụn vá trước đây.
“Sao lại thay vậy? Đợi lát nữa lạnh cóng thì phải làm sao? Mau mặc trở lại đi!”
Nàng có chút bất mãn ra lệnh cho hắn.
Hắn cười: “Uống rượu xong cả người nóng bừng lên, ta rửa chén đũa xong lại đi đổi sau.”
Hắn đã xắn tay áo ngồi xổm xuống bên cạnh chậu gỗ đựng bát bẩn, bắt đầu rửa.
Dương Nhược Tình không có cách nào khác.
“Được, vậy ngươi rửa đi.”
Nàng xoay người cầm lấy gáo hồ lô, múc một gáo nước nóng từ ấm sành đổ vào chậu gỗ
“Dùng nước ấm đi, nếu không rất dễ làm tay ngươi bị đông cứng.” Nàng nói.
Lạc Phong Đường ngẩng đầu hướng nàng cười một cái, cúi đầu vụng về, sốt sắng rửa bát.