Trên xe cút kít, ngoại trừ bốn thùng đậu phụ tràn đầy còn có bốn cái khay to.
Bên trong cái khay đựng đậu phụ khô hương cay và đậu phụ khô mật nước.
Mỗi loại 50 cân tràn đầy, cột vào trên xe cút kít.
Lạc Phong Đường ổn định đẩy đi trên đường lớn, Dương Nhược Tình sóng vai đi cùng hắn.
Cả lộ trình đều vừa nói vừa cười, khiến cho quãng đường có vẻ ngắn lại, rất nhanh đã đến trấn Thanh Thủy.
Hai người lập tức đi tửu lầu tìm Chu đầu bếp để giao hàng.
Đậu phụ là 40 văn tiền. Hai loại đậu phụ khô mỗi loại 50 cân, sáu văn tiền một cân, chính là 60 văn tiền.
Tổng cộng là một ngàn văn tiền.
Dương Nhược Tình đi đến phòng thu chi phía trước để tính tiền, phòng thu chi tính toán trực tiếp đưa cho nàng một hai lượng bạc vụn.
Nàng suy nghĩ một chút, liền để cho lão nhân gia phòng thu chi đổi thành tiền đồng.
Mỗi một lần giao hàng, đều có thể kết toán luôn.
Một lượng bạc tử, nàng không tiện chia hoa hồng với Lạc Phong Đường.
Ở dưới chân tường bên ngoài tửu lầu, Lạc Phong Đường theo thường lệ canh giữ bên cạnh xe cút kít, kiên nhẫn chờ đợi Dương Nhược Tình.
Chưa thấy Dương Nhược Tình đâu thì lại thấy Tống tiên sinh và một tiểu nhị tửu lầu ra tới.
“ Ai, ngươi tên là gì? Nhà ở đâu?”
Tống tiên sinh chạy tới, vừa gặp đã hỏi luôn.
Lạc Phong Đường nhìn nam tử cao gầy trước mặt, liền nhận ra hắn chính là cái người trước đây muốn đưa ra giá thấp để thu mua hắc hổ nhưng không thành.
Còn mệnh lệnh bọn tiểu nhị của tửu lầu bao vây hắn và Tình Nhi không cho rời đi.
Lạc Phong Đường không cho Tống tiên sinh sắc mặt tốt gì, lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái liền quay đầu đi, nhìn xung quanh hậu viên.
Tống tiên sinh kinh ngạc, đáy mắt trào dâng một cỗ tức giận.
Chính mình là một trong ba vị cao nhất của Tụ Vị Hiên, khi đi ở trấn trên, nhóm tiểu quán, nhóm người bán rong, ai thấy mà không nịnh bợ?
Nhưng đến phiên cái tên tiểu tử thúi ở nông thôn này lại cũng dám tỏ thái độ với hắn sao?
Tống tiên sinh còn chưa nổi bão, tiểu nhị bên cạnh đã hướng Lạc Phong Đường trừng mắt lên.
“Tiểu tử ngươi nghễnh ngãng hay sao? Đại nhân thu mua của chúng ta đang hỏi ngươi đấy!”
Lạc Phong Đường đem ánh mắt dừng ở trên người tiểu nhị.
Đôi mắt đen thâm thúy của nam hài chợt lóe qua một tia lạnh lùng, như một con dao nhỏ vô hình, khiến sau lưng tiểu nhị phát lạnh, lập tức rụt cổ không dám lên tiếng.
Tống tiên sinh nhìn hết thảy mọi việc ở trong mắt, cũng âm thầm kinh hãi.
Tên dã tiểu tử này có một đôi mắt giống như muốn ăn thịt người.
Thật không hiểu được tiểu thư vì sao lại muốn tìm hắn?
Chẳng lẽ, hắn đã từng va chạm với tiểu thư?
Nghĩ vậy, Tống tiên sinh trong lòng âm thầm cười lạnh, trên mặt lại thay đổi một dáng vẻ ôn hoà.
“Tiểu huynh đệ đừng tức giận, tiểu nhị không biết ăn nói, đừng chấp nhặt với hắn.”
Tống tiên sinh đầy mặt tươi cười đi ra hoà giải, còn hung hăng trừng mắt nhìn tiểu nhị kia một cái.
“Tiểu huynh đệ, ta vừa mới hỏi ngươi tên họ là gì, không có ác ý, ngươi không cần sợ hãi.”
Tống tiên sinh cười giải thích: “Là như vầy, ta là người phụ trách thu mua của Tụ Vị Hiên, các ngươi lại chính là bên cung cấp hàng hóa cho Tụ Vị Hiên.”
“Các ngươi đưa đậu phụ là nguyên liệu nấu ăn hiếm lạ, đoạn thời gian này đã đem đến cho tửu lầu chúng ta một phen sinh ý mạnh mẽ!”
Mặt Lạc Phong Đường vô biểu tình nhìn Tống tiên sinh trước mặt lúc đóng lúc mở miệng.
Hắn không kiên nhẫn nói: “Ngươi rốt cuộc định nói gì?”
Tống tiên sinh ngẩn ra một chút, trên mặt có chút xấu hổ.
“Là thế này, ta thấy các ngươi mỗi cách ba ngày sẽ đưa một chuyến nguyên liệu nấu ăn cho tửu lầu, gió mặc gió, mưa mặc mưa, thật sự vất vả!”
“Ta tính toán tăng một chuyến xe ngựa, mỗi cách ba ngày sẽ đi đến thôn các ngươi lấy nguyên liệu nấu ăn. Ngươi thấy sao?”
Tống tiên sinh cười tủm tỉm hỏi.
Lạc Phong Đường ban đầu đối với Tống tiên sinh không có hảo cảm gì, nhưng lời này khiến hắn có hơi chút động tâm.
Không phải hắn sợ giao hàng hóa mệt.
Chỉ cần có thể cùng Tình Nhi đi lên trấn trên, hắn thích còn không kịp đâu.
Chẳng qua đi lại sáu mươi dặm đối với Tình Nhi thực sự quá mệt.
Chờ đến đoạn thời gian tiếp theo còn có mưa gió và tuyết.
Tình Nhi như thế nào chịu nổi?
Tửu lầu có thể phái xe ngựa đi thu mua, thật sự không còn gì tốt hơn.
Nhìn thấy vẻ mặt Lạc Phong Đường có một tia dao động, Tống tiên sinh rèn sắt khi còn nóng hỏi: “Tiểu huynh đệ ngươi tên họ là gì, nhà ở đâu, nói với ta để ta còn sắp xếp!”
Lạc Phong Đường gật gật đầu, vừa định mở miệng.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì, hắn nhíu mi hỏi Tống tiên sinh: “Tăng một chuyến xe ngựa đi lấy đậu phụ Chu đại thúc có biết không?”
Tống tiên sinh cười nói: “Chuyện này hắn tạm thời còn chưa biết, ta chút nữa sẽ thông báo với hắn một tiếng.”
“Ta là người phụ trách thu mua, hắn dù sao chỉ là một đầu bếp, những việc này đều là ta lo liệu!”
Tống tiên sinh nói.
Lạc Phong Đường cái hiểu cái không gật gật đầu.
“Vậy được, sau này chờ Tống tiên sinh cùng Chu đại thúc thông báo xong, lại bảo Chu đại thúc nói lại cho ngươi đi!”
“Ngươi cũng nói, đậu phụ là nguyên liệu nấu ăn hiếm lạ.”
“Lúc trước cùng quý tửu lầu ký kết khế ước mua bán, còn có điều khoản bảo mật!”
Lạc Phong Đường nói.
Tống tiên sinh ngẩn ra, thầm nghĩ tiểu tử này nhìn chất phác hàm hậu, sao tâm nhãn cũng không ít vậy?
Nếu thật có thể cùng Chu béo kia hỏi thăm ra tên tuổi và quê quán của hắn.
Hắn còn đến đây nói những lời vô nghĩa này sao!
Tống tiên sinh âm thầm tức giận, nhưng cũng không tìm được cớ để phát tác.
Đôi mắt nhỏ của hắn quay tròn, cân nhắc biện pháp khác để hỏi thông tin.
Nhưng Lạc Phong Đường cũng đã đẩy xe cút kít ra, che ở trước mặt hắn.
“Tình Nhi, bên này!”
Lạc Phong Đường hướng về phía Dương Nhược Tình bên kia gọi một tiếng, đẩy xe cút kít qua đón nàng.
Khuôn mặt thờ ơ, lạnh nhạt, cự người từ xa ngàn dạm vừa rồi đối với Tống tiên sinh kia, lúc này lại tràn đầy ý cười.
“Lấy được tiền rồi sao?” Hắn mỉm cười hỏi Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình vui sướиɠ gật gật đầu: “Ước chừng một ngàn văn !”
Nàng đang chuẩn bị lấy ra chia hoa hồng ngay tại chỗ, khóe mắt lại chợt liếc đến Tống tiên sinh cùng tiểu nhị bên kia.
Nàng vội vàng cất tiền đi, đè thấp âm thanh hỏi Lạc Phong Đường.
“Hai tên gia hỏa kia cứ dáo da dáo dác, lấm la lấm lét là định làm gì vậy?”
Dáo da dác dác, lấm la lấm lét?
Lạc Phong Đường bị lời này chọc cho khóe miệng khẽ giật giật.
Hắn cũng liếc mắt nhìn Tống tiên sinh bên kia một cái, “Không quan tâm, chúng ta đi đi, đợi lát nữa ta sẽ nói với ngươi.”
“Được!”
Hai người vội vàng rời khỏi tửu lầu, đi trên đường cái của trấn trên.
Ở phía sau.
Tống tiên sinh híp mắt nhìn thân ảnh hai người bọn họ rời đi, một bộ dáng cân nhắc không ra.
Tiểu nhị bên cạnh thăm dò hỏi: “Thu mua đại nhân, gì cũng chưa hỏi được. Sao có thể bàn giao với chủ nhân tiểu thư đây?”
Tống tiên sinh vuốt chòm râu nói: “Sao không thể?”
“Dù sao ta cũng đã tìm được người trên bức họa rồi, không hỏi ra tên và thôn cũng không có chuyện gì.”
“Chờ lần tới ta đi huyện thành, cùng tiểu thư nói một tiếng, đón tiểu thư đến đây ngồi canh.”
“Chỉ cần để tiểu thư có thể tìm được hắn, việc của ta coi như hoàn thành viên mãn!”
Tống tiên sinh đắc ý nói.
Tiểu nhị vội vàng vỗ mông ngựa: “Vẫn là thu mua đại nhân lợi hại!”
Bên này, Dương Nhược Tình nghe xong Lạc Phong Đường kể lại, cũng đầy mặt hồ nghi.
“Không có khả năng, nếu tửu lầu thật sự có ý muốn chiếu cố chúng ta, Chu đại thúc không có khả năng không nói với ta!”
Dương Nhược Tình phân tích nói.
Lúc trước cùng Chu đầu bếp nói chuyện ông đến nửa chữ cũng chưa đề qua!
“Tâm sinh tướng, Tống tiên sinh vừa nhìn đã biết là không phải kiểu người tốt gì!”
Nàng nói tiếp: “Chúng ta lần đầu tiên tới nơi này bán chó, còn cùng hắn nổi lên xung đột, ta đánh chết cũng không tin hắn có ý tốt!”