trans & eidt: Camellia
Khương Bạch Trà mới tìm được một công việc vẽ tranh. Cũng không phải cô đột nhiên chăm chỉ, chẳng qua chỉ muốn giảm bớt việc suy nghĩ đến Trì Chiêu trong đầu. Hơn nữa cô cũng muốn góp nhặt những thứ mà nguyên chủ đã từng học trước đây.
Mắt thấy Trì Chiêu ngày càng tiến bộ trên con đường trở thành một người bạn trai hiếu thảo, lương tâm của Khương Bạch Trà cuối cùng cũng không nhân nhượng, thúc giục cô tranh thủ lúc rảnh rỗi đi tìm một công việc bán thời gian tương đối nhẹ nhàng - vẽ tranh phác hoạ.
Có điều, người bạn trai nhị thập tứ hiếu này gần đây luôn tìm đủ mọi cách để đánh gục Khương Bạch Trà, kỹ năng thao huyệt phải nói là ngày càng lợi hại.
Hễ cứ đến ngày cuối tuần thì cả đêm sẽ phế đi bốn, năm cái áo mưa. Buổi sáng tỉnh lại còn muốn tới thêm lần nữa, làm nhiều đến nỗi hai chân Khương Bạch Trà không chạm được xuống đất.
Khuôn mặt Khương Bạch Trà ửng hồng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt Trì Chiêu, thành thật mà nói, cô cực kỳ thích nốt ruồi nhỏ gần khoé mắt của người này. Trì Chiêu tựa như bị cô chọc đến chỗ mẫn cảm, cả người tê tê dại dại.
"Chậm... Chậm một chút... Ô a... Trì... Chiêu..." Khương Bạch Trà bị vây trên giường lớn màu xám đậm, da thịt trắng sáng như ngọc.
Ánh đèn vàng ấm áp càng làm tăng thêm vẻ ái muội, côn ŧᏂịŧ thô cứng của Trì Chiêu nhiều lần đâm đến huyệt khẩu ướŧ áŧ, sau đó trực tiếp xuyên qua tầng lớp mị thịt tiến vào bên trong, mạnh mẽ chạm đến miệng tử ©υиɠ yếu ớt.
Tê trướng.
Khương Bạch Trà bám vào lưng Trì Chiêu, cơ thể bị đâm đến lắc lư qua lại. Bàn tay nhỏ nhắn ôm lưng đối phương, không khách khí để lại vài vết cào hồng hồng trên đó.
Hai người quấn quýt hôn môi thật lâu, hôi đến cả đầu ngón tay tê rần.
Ánh mắt Khương Bạch Trà mơ màng, trên lông mi đen nhánh đọng lại vài giọt nước mắt, khuôn mặt ửng hồng e thẹn. Trì Chiêu hôn lên những giọt lệ cực lạc, sảng khoái thở dài.
Từ xương quai xanh một đường đi xuống, Trì Chiêu gặm mυ'ŧ hai quả mật đào trắng nõn run rẩy. Bầu vυ' căng tròn bị xoa đến phiếm hồng.
Trì Chiêu liếʍ hai viên hồng mai căng cứng khiến Khương Bạch Trà yêu kiều thở gấp, mật dịch phía dưới càng thêm vui sướиɠ chảy ra.
Tốc độ của Trì Chiêu chậm dần, bắt đầu dùng tư thế chín nông một sâu đâm tới hoa huyệt phấn nộn. Trong miệng ngậm lấy bầu vυ' mềm mại co giãn như cục bột, hết niết rồi lại xoa.
Chỉ trong chốc lát, âʍ đa͙σ của Khương Bạch Trà nhanh chóng co lại, kẹp Trì Chiêu đến hít ra khí, cậu biết Khương Bạch Trà sắp tới.
Côn ŧᏂịŧ đỉnh tới sâu bên trong miệng tử ©υиɠ nghiền nát một trận, lúc lui đến miệng huyệt liền bị một cổ chất lỏng xối lên.
Vòng eo đang lơ lửng trên không của Khương Bạch Trà vô lực rơi xuống đệm.
Trước bụng Trì Chiêu bị bắn ướt dầm dề, cậu đỏ mắt nắm lấy eo Khương Bạch Trà, mãnh liệt lao tới nơi sâu nhất bắn ra. Sau khi kết thúc liền cởϊ áσ mưa ném vào thùng rác.
Hai chân Khương Bạch Trà vẫn còn mở ra, ngay cả bắp đùi cũng phát run, huyệt khẩu bị côn ŧᏂịŧ thô to cọ xát quá lâu nhất thời không kịp khép lại, tạo thành một lỗ tròn nhỏ như ngón tay liên tục phun ra mật dịch.
Trì Chiêu vừa lấy ra chiếc áo mưa thứ hai, đã bị Khương Bạch Trà ôm eo làm nũng, "Trì Chiêu, không cần mang áo mưa được không?" Cô căn bản sẽ không mang thai.
Trì Chiêu ghé sát vào mặt Khương Bạch Trà, liếʍ liếʍ đôi môi đỏ mọng của cô.
"Không được." Hai người còn quá nhỏ, Trì Chiêu thực sự không dám mạo hiểm để Khương Bạch Trà mang thai.
Khương Bạch Trà mặc kệ đôi chân run rẩy của mình, trực tiếp quay lưng về phía Trì Chiêu, lộ ra dáng vẻ ấm ức không cho cậu chạm vào. Có một người bạn trai quá nguyên tắc đôi khi cũng thật phiền não.
"Trà Trà, đừng tuỳ hứng." Trì Chiêu có chút bất đắc dĩ, mặc dù cậu cũng thích nội bắn, nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Đôi khi sau thời kỳ rụng trứng của Khương Bạch Trà cậu cũng xuất tinh vào trong, nhưng số lần không nhiều lắm, càng sẽ không bắn quá sâu.
"Uống thuốc tránh thai khẩn cấp là được mà..." Khương Bạch Trà nằm trên gối rầu rĩ nói, tuy âm thanh không lớn, nhưng Trì Chiêu lại vừa vặn nghe được, đôi mắt cậu tối sầm lại.
"Muốn bị anh làm đến vậy? Trà Trà, có phải em thích bị anh bắn đến to bụng không, hửm?" Lời nói của Trì Chiêu có chút lạnh lùng, Khương Bạch Trà không lên tiếng, trực tiếp giả chết. Trì Chiêu tức giận khiến ngực cô khẽ run, tuy rằng cô túng, nhưng Trì Chiêu cũng là không thể kiềm chế được.
Trì Chiêu duỗi tay đem mặt Khương Bạch Trà xoay lại, nhìn đôi mắt ướŧ áŧ lảng tránh của cô, cắn chặt môi, không thèm nhìn mình.
Trì Chiêu vươn tay nhéo nhéo vòng eo mảnh mai của Khương Bạch Trà, qυყ đầυ đặt ngay miệng huyệt trực tiếp căng ra, thịt non bốn phía bên trong nhiệt tình cắи ʍút̼ nhục bổng thô tráng.
Côn ŧᏂịŧ đi vào, nhóng chóng hút sạch từng đợt mật dịch. Vách thịt mềm mại gắt gao bao lấy trụ thịt bên trong. Trì Chiêu nắm lấy eo Khương Bạch Trà, mạnh mẽ đẩy lên
Bị cắm thật nhanh thật tàn nhẫn, khuôn mặt Khương Bạch Trà đã đỏ đến lợi hại, lông mi dài nhiễm một hàng nước mắt. Cơ thể trắng mịn phủ đầy tìиɧ ɖu͙© phiếm hồng.
"Trì Chiêu... Ô... A... a... Ha a..." Khương Bạch Trà khẽ hé môi đỏ, ê a không nói được một câu hoàn chỉnh. Trì Chiêu thao vừa sâu lại hung ác, nhục đạo của cô đều trở nên tê dại.
Trì Chiêu ôm hai chân cô đâm về phía trước. Khoé mắt thiếu niên ửng hồng, đâm đến bờ mông đầy đặn của Khương Bạch Trà đỏ bừng.
Khương Bạch Trà bị thao đến bụng nhỏ vừa đau vừa xót, một cổ mật dịch đột ngột phun thẳng lên đầu nấm khổng lồ đang hung hăng càn quấy.
Thắt lưng Trì Chiêu tê rần, mã mắt hơi khép mở, cố gắng đè nén du͙© vọиɠ muốn bắn ra, nhấn eo Khương Bạch Trà mãnh liệt ra vào hơn trăm cái. Sau đó đỉnh tới điểm sâu nhất bên trong nhục bích, bắn ra một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa đặc vừa nóng.
Trì Chiêu lật người Khương Bạch Trà, từ phía sau tiến vào. Khương Bạch Trà bị đâm đến tận đầu giường, sau đó lại bị nắm eo kéo trở về.
Trì Chiêu gặm cần cổ trắng ngọc của Khương Bạch Trà, vừa hôn vừa mυ'ŧ như đánh dấu chủ quyền.
Lúc Khương Bạch Trà tỉnh lại, cả người đều bủn rủn. Đêm qua hoa huyệt bị thao quá mức khiến cô vẫn còn cảm giác căng trướng như đang bị côn ŧᏂịŧ cắm vào.
Trì Chiêu giúp Khương Bạch Trà xin nghỉ một ngày. Thời điểm cậu đến gặp giáo viên, tai Trì Chiêu vẫn còn đỏ.
Cậu cáo ốm cho Khương Bạch Trà, thầy chủ nhiệm cũng không hoài nghi, còn dặn dò Khương Bạch Trà nghỉ ngơi thật tốt, đừng vì học quá sức mà ngược đãi thân thể mình.
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Trì Chiêu đột nhiên xấu hổ, "Vâng."
Sau khi tan học, cậu tình cờ đυ.ng phải Mục Nhạc Ly đang đứng trước cổng trường, Trì Chiêu nóng lòng muốn về nhà nên trực tiếp ngó lơ cậu ta.
Mục Nhạc Ly dạo này trông tiều tuỵ, thiếu niên lúc trước luôn lạc quan và tự mãn, giờ đã trầm lặng hơn rất nhiều. Mục Nhạc Ly thấy Trì Chiêu đang chuẩn bị đi ra ngoài, mắng thầm một tiếng rồi chạy lên cản người lại.
"Khương Bạch Trà bị bệnh?" Khuôn mặt cậu ta nặng nề, trong lời nói cũng không giấu được sự lo lắng.
Trì Chiêu hất tay cậu ta, mí mắt rũ xuống. Nhìn biểu tình sốt ruột của Mục Nhạc Ly, cậu tự dưng cảm thấy không thoải mái.
"Tránh ra." Âm thanh lạnh nhạt, Trì Chiêu áp xuống du͙© vọиɠ muốn cho Mục Nhạc Ly một trận, cũng không muốn dây dưa quá nhiều với cậu ta.
"Có phải Khương Bạch Trà bị bệnh rồi không?" Mục Nhạc Ly nhỏ giọng hỏi lại.
"Liên quan gì tới cậu?" Trì Chiêu cau mày, bắt đầu không kiên nhẫn.
"Khương Bạch Trà đã cứu mạng tôi, tôi đương nhiên phải quan tâm cô ấy." Mục Nhạc Ly chột dạ, cậu ta chỉ muốn nhìn Khương Bạch Trà một chút mà thôi.
"Mục Nhạc Ly, Trà Trà không cần cậu quan tâm, cô ấy có tôi là đủ rồi." Trì Chiêu đẩy Mục Nhạc Ly ra, nhìn đến đồng hồ lại vội vã chạy đi.
Hai bàn tay Mục Nhạc Ly nắm chặt thành quyền, vẻ mặt sa sầm đứng yên một lúc lâu mới chịu xoay lưng rời đi.
Hết chương.